Bạn đang đọc Thập Niên 80 Ngày Lành – Chương 11: Buôn Bán Phát Đạt Ra Tay Hào Phóng
Từ Thiên Lam nắm chặt mười tệ năm hào mà mình không dễ dàng gì kiếm được, cộng với số tiền một tệ chín hào tám xu mà chủ nhân thân thể này để lại.
Cô hứng thú bừng bừng mà đi càn quét chỗ bán đồ ăn.
Từ Thiên Lam từ trước đến nay không phải là người sẽ ủy khuất bản thân, có tiền dĩ nhiên là muốn đi mua đồ ăn ngon rồi.
Coi như là khao dạ dày của mình một chút.
Hai ngày nay gặm bánh ngô, cô thật sự cảm thấy không muốn sống nữa.
Chợ thực phẩn ở ngay sát bên cạnh chợ nông sản, cô hỏi thăm một chút mới biết được.
Chủ nhân của thân thể này cũng chưa bao giờ tới đây, nên cũng không biết gì.
Nói là chợ thực phẩm nhưng chỉ là một cái ngõ nhỏ, không có cửa hàng, chỉ là một vài sạp nhỏ và năm, sáu gian hàng mà thôi.
Bất quá, đầu năm nay nhà nước mới hủy bỏ nền kinh tế bao cấp.
Có thể làm buôn bán nhỏ đã là không tệ rồi.
Từ Thiên Lam đi dạo một vòng, đa số đều là bán mì, bánh bao, sữa đậu nành, bánh quẩy, còn có một ít bán bánh rán.
Từ Thiên Lam chọn một quán khá lớn bán bánh bao ngồi, nhìn trong góc tường viết: “Bánh bao thịt hai hào một cái, bánh bao chay một hào một cái, hoành thánh hai hào một bát.
Rẻ như vậy sao? Từ Thiên Lam sờ sờ hơn mười tệ ở trong túi, trong lòng sung sướng, với số tiền này nếu ăn bánh bao thịt cũng được nửa tháng đi!
” Ông chủ, bánh bao thịt lớn như thế nào? “
Ông chủ quán nghe thấy cô hỏi như vậy thì nhấc tấm khăn phủ bên trên cho cô nhìn bánh bao được hấp bên dưới.
Từ Thiên Lam nhìn thoáng qua, thật sự rất lớn, tương đương với một nắm tay của người lớn:” Đây là nhân gì vậy? “
” Thịt lợn cải trắng, thịt lợn hành tây.
“
” Được, vậy cho tôi hai cái thịt lợn hành tây đi! Thêm một bát hoành thánh! “Nói xong, Từ Thiên Lam ngồi xuống bàn gỗ trong quán.
Ông chủ quán trực tiếp cầm kẹp gắp hai cái bánh bao thịt để lên đĩa nhỏ, đặt lên bàn, nói:” Trên bàn có dấm, tỏi, cô tự mình lấy, hoành thánh thì một lát sẽ có.
“
Nói xong, ông chủ quay người đi, Từ Thiên Lam nhìn hai cái bánh bao thịt thơm ngào ngạt trước mắt, nuốt nước miếng.
Ăn bánh ngô hai ngày nay, hiện giờ nhìn thấy bánh bao trắng mềm trước mắt sẽ làm người ta không tránh khỏi chảy nước miếng, huống chi còn là bánh bao nhân thịt.
Từ Thiên Lam lấy một cái đĩa, đổ dấm ra, chờ không kịp mà cắn một miếng lớn, ngay cả đũa cũng không dùng đến.
Oa, thật sự là ăn rất ngon, vỏ mỏng nhiều nhân, thịt bên trong rất nhiều, cắn một miếng béo ngậy, những năm này cái gì cũng hàng thật giá thật!
Không giống như những năm sau, bánh bao thịt thì toàn vỏ, cắn một miếng mà vẫn chưa tới nhân, cắn thêm một miếng thì đã hết cả cái bánh.
Mới ăn xong một cái bánh bao, hoành thành đã được bưng lên, là một tô bự, mùi vị hoành thánh thơm nồng đậm.
Lớp da mỏng gần như trong suốt, nhân thịt hiện lên rõ mồn một, béo và mềm, quyện cùng rau mùi xanh làm cho người ta ăn không dứt miệng.
Từ Thiên Lam dùng cái thìa múc một thìa đầy, lập tức trong miệng tràn ngập hương vị, ăn kèm bánh bao một lát là hết sạch, ngay cả canh cũng không còn một giọt.
Từ Thiên Lam no căng bụng, lau miệng, lại gọi thêm hai cái bánh bao chay, hai cái bánh bao thịt, tổng cộng hết một tệ hai xu, quá rẻ, hôm nay tiêu hoang thế cũng không có vấn đề gì!
Đầu năm nay, ai mà tiêu như cô thì đúng là phá của.
Từ Thiên Lam đem sáu cái bánh bao đóng gói, cất vào trong túi xách.
Túi xách này là cô tìm được trong đống quần áo thì thấy mấy tấm vải kaki thô nhỏ lẻ ghép nối mà thành, gồm màu xanh, màu xanh thẫm, còn có cả một tấm màu đỏ.
Từ Thiên Lam ghép lung tung thành một tấm vải hình chữ nhật, sau đó khâu thành cái túi.
Không ngờ rằng, sau khi hoàn thành trông nó còn rất thời trang.
Trước khi tới, mọi người đã thống nhất với nhau, ai bán xong thì tới cửa chợ nông sản chờ.
Từ Thiên Lam chạy tới, Mã đại gia và thím Cao còn chưa tới.
Từ Thiên Lam nhìn sắc trời thấy cũng còn sớm, liền hỏi thăm mọi người xung quanh ở gần đây có chỗ nào bán điểm tâm hay không.
Hỏi qua thì mới biết, ở đây chỉ có một cửa hàng bán, đó là cửa hàng quốc doanh ở phố lớn bên cạnh, Từ Thiên Lam liền đi bộ tới đó.
Cửa hàng quốc doanh hơi vắng vẻ, bên trong bán không ít đồ vật.
Nhưng cơ hồ chỉ có một gian chính là tiệm tạp hóa.
Bên trong có bán văn phòng phẩn, vải và vật dụng hàng ngày.
Từ Thiên Lam đi vào nhìn, có hai người bán hàng đang ngồi một chỗ nói chuyện phiếm, nhìn thấy Từ Thiên Lam tiến vào cũng làm như không nhìn thấy, không thèm đón tiếp.
Từ Thiên Lam đi một vòng cũng không nhìn thấy chỗ bán điểm tâm, vì vậy không còn cách nào khác phải hỏi:” Chị gái, chỗ này có bán điểm tâm không? “
Hai người ngồi nói chuyện có một cô gái béo, thấy Từ Thiên Lam hỏi liền dùng đầu hất sang quầy bên cạnh.
Từ Thiên Lam nhìn sát vào mới thấy nơi đó có hai hộp bánh, phân biệt thành hai loại điểm tâm.
Một cái là bánh bông lan, nhìn bóng nhẫy, một cái thì trông rất giống một cái mũ rơm, mặt trên còn viết chữ bánh Hạch Đào.
” Bán thế nào vậy? “
” Bánh Hạch Đào là một tệ hai xu một cân, bánh bông lan là một tệ năm xu một cân.
“
Từ Thiên Lam gật đầu:” Hai cái này à? “
Chị gái béo kia không kiên nhẫn gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, không mua thì hỏi làm gì? Điểm tâm là đồ vật mà chỉ có những lúc đi thăm người thân mới mua, ngày bình thường rất ít khi mua cho bản thân ăn, một cân điểm tâm có thể mua được mấy cái bánh bao cho một nhà ba người ăn no.
Không có việc gì, ai cũng không muốn bỏ tiền ra mua cái này.
Cô gái này nhìn bộ dáng giống người không có tiền, có lẽ chỉ tới nhìn chơi thôi.
Nhưng Từ Thiên Lam lại không giống như người thường, cô gật đầu nói:” Vậy cho tôi nửa cân đi.
“
Chị gái béo sửng sốt, ngay sau đó phản ứng lại, tiếp theo liền lấy từ trong quầy một cái hộp giấy hình chữ nhật, hỏi:” Cô muốn chia ra mấy hộp? “
Từ Thiên Lam cảm thấy nửa cân hẳn cũng không nhiều lắm, cái hộp kia cũng không nhỏ, có thể đựng hết được đi:” Một nửa có thể đựng hết được vào đây không? “
Chị gái béo gật đầu, chị ta cẩn thẩn bọc riêng hai loại bánh vào túi giấy trắng, đặt mỗi bên một chiếc, rồi đậy nắp lại, dùng dây nilon quấn lại nhiều lần, tạo thành một cái hộp nhỏ.
Sau đó ở bên trên dán một tờ giấy màu đỏ ghi hai chữ” bánh ngọt”.
Đây là lần đầu tiên, Từ Thiên Lam nhìn thấy cách đóng gói như thế này.
Kiếp trước, các cửa hàng đều dùng túi nilon để đựng, không có nơi nào dùng cách thức phiền phức như vậy.
Có điều, cô nhớ ra vào những năm này, bánh ngọt chỉ được dùng để tặng nhau, cho nên bộ dáng phải đẹp một chút.
Từ Thiên Lam thanh toán tiền, tổng cộng hết một tệ ba hào năm xu.
Nhanh như vậy đã tiêu hết hai phần mười số tiền kiếm được trong hôm nay, hình như thật sự là tiêu sài phung phí.
Từ Thiên Lam lại hỏi người bán hàng xem ở xung quanh đây còn chỗ nào bán điểm tâm nữa không.
Người bán hàng nói chỉ có một cửa hàng bách hóa lớn ở trung tâm đường lớn, cũng là cửa hàng quốc doanh, có điều điểm tâm chỗ đó cũng không có nhiều kiểu dáng.
Nhìn mặt trời đã lên cao, hẳn là giữa trưa, nếu bây giờ đi tới đó sẽ không đủ thời gian.
Cô quyết định lần sau sẽ tới đó, trở lại chợ nông sản, vừa tới lối vào, Từ Thiên Lam liền nhìn thấy Mã đại gia và thím Cao đều đã tới..