Bạn đang đọc Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày Dịch – Chương 42: Bị Khi Dễ 2
Ở trước cửa, mấy đứa nhỏ chơi trong hẻm đều đứng đó, Thạch Đầu tay chống hông, cả người thở dốc dựa vào tường, vẻ mặt tức giận, ánh mắt hung ác nhìn về nhà bà Lâm.
“Thạch Đầu, xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Đào buông Tiểu Nam trong lòng ngực ra dò hỏi Thạch Đầu.
Thạch Đầu quay đầu lại nhìn Hứa Đào ánh mắt phiếm hồng, sau đó ngượng ngùng cúi đầu: “Dì, là con không bảo vệ được em trai, thực xin lỗi”.
Hứa Đào luôn lấy điểm tâm cho bọn nó ăn, hơn nữa lại nói chuyện ôn nhu không chê đám con ít bọn nó ồn ào, Hứa Đào nhờ nó chiếu cố Tiểu Nam, nó vỗ ngực đáp ứng, Tiểu Nam còn mang điểm tâm cho nó ăn, hơn nữa nó lớn phải chiếu cố em trai, hôm nay nó lại không hoàn thành lời hứa làm em trai bị người ta khi dễ.
“Thạch Đầu trước nói với dì là xảy ra chuyện gì nào?”Thạch Đầu gật đầu: “Lâm Tiểu Cường nhìn thấy bọn con phân điểm tâm, Lâm bà bà kêu Tiểu Nam phân cho Tiểu Cường ăn cùng nhưng Tiểu Nam không chịu, Lâm bà bà liền mắng bọn con, còn động thủ đoạt điểm tâm, véo cánh tay Tiểu Nam” Thạch Đầu nói, nho nhỏ Tiểu Nam còn liền ủy khuất khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Hứa Đào nghe Thạch Đầu nói, cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay trắng noãn của Tiểu Nam, nhịn không được có chút sinh khí.
Cô không nghĩ tới lão bà này dám véo tay Tiểu Nam, không phải là không nói đạo lý với bà ta, lão bà một nắm tuổi rồi mà vẫn có thể xuống tay với đứa nhỏ mới bây lớn đây.
“Dì, xin lỗi là con không bảo vệ được em trai” Thạch Đầu vẫn tự trách mình.
Hứa Đào tức giận hít thở sâu, nhìn Thạch Đầu thút thít, bên cạnh còn có mấy đứa nhỏ bị dọa, có chút đau lòng trấn an: “Thạch Đầu làm tốt lắm”.
“! ! ! !.
.
” Thạch Đầu ngượng ngùng cúi đầu.
Đúng lúc này, Lâm Tiểu Cường từ trong nhà chạy ra, đứa nhỏ bốn năm tuổi bụ bẫm nhưng làm người ta nhìn không thích, trong tay còn cầm điểm tâm ăn, nhìn Hứa Đào và Tiểu Nam vẫn không sợ hãi, còn đắc ý khoe mẽ với Tiểu Nam: “Kêu mầy đem điểm tam cho tao ăn, mầy không cho, lần sau không nghe lời tao gọi bà nội đánh mầy”.
“Cháu ngoan, bà nội không ở đây thì đừng có đi trêu trọc đám tiểu tử thúi kia, cẩn thận bị bọn nó khi dễ” Bà Lâm bước theo sau, ngăn cản Lâm Tiểu Cường khoe khoang, đem cháu trai gọi trở về.
Bà từng tuổi này biết đoạt đồ của đứa nhỏ là không đúng nhưng cháu nội ầm ĩ muốn ăn, đứa nhỏ nhà họ Triệu kia trong nhà có nhiều điểm tâm nhưng lại keo kiệt không phân cho Tiểu Cường nhà bà, nghĩ thấy nhân gia có nhiều điểm tâm, phân cho cháu bà mấy khối chẳng có việc gì đi.
Vốn dĩ không muốn véo đứa nhỏ kia, nhưng nó lại quật cường không chịu đưa, bà đưa tay véo nó mới chịu buông miếng điểm tâm ra.
Bà Lâm sốt ruột đi ra dắt tay cháu trai về, nhưng liếc mắt thấy sắc mặt Hứa Đào đen thui, trên mặt có chút xấu hổ mở miệng: “Cô gái, con cũng ở đây à!”.
“Thím, vừa rồi thím đoạt điểm của Tiểu Nam nhà tôi?” Hứa Đào biểu tình lạnh nhạt, ngữ khí lạnh băng.
Hứa Đào da dẻ trắng noãn, diện mạo thanh tú, gặp người luôn cười hì hì, hàng xóm xung quanh ai cũng ấn tượng tốt với cô nhìn ra tính tình cô thật tốt.
Nhưng bà Lâm lại không thích Hứa Đào, thấy cô giống tiểu yêu tinh, còn thập phần keo kiệt, ngày đó bà muốn thêm mấy khối điểm tâm còn không cho thêm.
Trước kia mọi người trong hẻm này ghé qua cho đồ ăn, bà nói trong nhà nhiều người họ liền quay về lấy thêm cho bà, còn Hứa Đào thì nói trong nhà hết nhưng ngày mỗi ngày đều thấy đem ra dụ dỗ mấy đứa nhỏ làm Tiểu Cường nhà bà mấy ngày nay khóc nháo lên.
Hôm nay bà bị Tiểu Cường nháo đến bực bội nên véo đứa nhỏ nhà họ Triệu kia một phen, ai biểu nó lớn lên trắng noãn như vậy, nhìn thật chướng mắt.
Ở trước cửa, mấy đứa nhỏ chơi trong hẻm đều đứng đó, Thạch Đầu tay chống hông, cả người thở dốc dựa vào tường, vẻ mặt tức giận, ánh mắt hung ác nhìn về nhà bà Lâm.
“Thạch Đầu, xảy ra chuyện gì vậy?” Hứa Đào buông Tiểu Nam trong lòng ngực ra dò hỏi Thạch Đầu.
Thạch Đầu quay đầu lại nhìn Hứa Đào ánh mắt phiếm hồng, sau đó ngượng ngùng cúi đầu: “Dì, là con không bảo vệ được em trai, thực xin lỗi”.
Hứa Đào luôn lấy điểm tâm cho bọn nó ăn, hơn nữa lại nói chuyện ôn nhu không chê đám con ít bọn nó ồn ào, Hứa Đào nhờ nó chiếu cố Tiểu Nam, nó vỗ ngực đáp ứng, Tiểu Nam còn mang điểm tâm cho nó ăn, hơn nữa nó lớn phải chiếu cố em trai, hôm nay nó lại không hoàn thành lời hứa làm em trai bị người ta khi dễ.
“Thạch Đầu trước nói với dì là xảy ra chuyện gì nào?”Thạch Đầu gật đầu: “Lâm Tiểu Cường nhìn thấy bọn con phân điểm tâm, Lâm bà bà kêu Tiểu Nam phân cho Tiểu Cường ăn cùng nhưng Tiểu Nam không chịu, Lâm bà bà liền mắng bọn con, còn động thủ đoạt điểm tâm, véo cánh tay Tiểu Nam” Thạch Đầu nói, nho nhỏ Tiểu Nam còn liền ủy khuất khóc thành tiếng, nước mắt nước mũi đều chảy ra.
Hứa Đào nghe Thạch Đầu nói, cúi đầu nhìn thoáng qua cánh tay trắng noãn của Tiểu Nam, nhịn không được có chút sinh khí.
Cô không nghĩ tới lão bà này dám véo tay Tiểu Nam, không phải là không nói đạo lý với bà ta, lão bà một nắm tuổi rồi mà vẫn có thể xuống tay với đứa nhỏ mới bây lớn đây.
“Dì, xin lỗi là con không bảo vệ được em trai” Thạch Đầu vẫn tự trách mình.
Hứa Đào tức giận hít thở sâu, nhìn Thạch Đầu thút thít, bên cạnh còn có mấy đứa nhỏ bị dọa, có chút đau lòng trấn an: “Thạch Đầu làm tốt lắm”.
“! ! ! !.
.
” Thạch Đầu ngượng ngùng cúi đầu.
Đúng lúc này, Lâm Tiểu Cường từ trong nhà chạy ra, đứa nhỏ bốn năm tuổi bụ bẫm nhưng làm người ta nhìn không thích, trong tay còn cầm điểm tâm ăn, nhìn Hứa Đào và Tiểu Nam vẫn không sợ hãi, còn đắc ý khoe mẽ với Tiểu Nam: “Kêu mầy đem điểm tam cho tao ăn, mầy không cho, lần sau không nghe lời tao gọi bà nội đánh mầy”.
“Cháu ngoan, bà nội không ở đây thì đừng có đi trêu trọc đám tiểu tử thúi kia, cẩn thận bị bọn nó khi dễ” Bà Lâm bước theo sau, ngăn cản Lâm Tiểu Cường khoe khoang, đem cháu trai gọi trở về.
Bà từng tuổi này biết đoạt đồ của đứa nhỏ là không đúng nhưng cháu nội ầm ĩ muốn ăn, đứa nhỏ nhà họ Triệu kia trong nhà có nhiều điểm tâm nhưng lại keo kiệt không phân cho Tiểu Cường nhà bà, nghĩ thấy nhân gia có nhiều điểm tâm, phân cho cháu bà mấy khối chẳng có việc gì đi.
Vốn dĩ không muốn véo đứa nhỏ kia, nhưng nó lại quật cường không chịu đưa, bà đưa tay véo nó mới chịu buông miếng điểm tâm ra.
Bà Lâm sốt ruột đi ra dắt tay cháu trai về, nhưng liếc mắt thấy sắc mặt Hứa Đào đen thui, trên mặt có chút xấu hổ mở miệng: “Cô gái, con cũng ở đây à!”.
“Thím, vừa rồi thím đoạt điểm của Tiểu Nam nhà tôi?” Hứa Đào biểu tình lạnh nhạt, ngữ khí lạnh băng.
Hứa Đào da dẻ trắng noãn, diện mạo thanh tú, gặp người luôn cười hì hì, hàng xóm xung quanh ai cũng ấn tượng tốt với cô nhìn ra tính tình cô thật tốt.
Nhưng bà Lâm lại không thích Hứa Đào, thấy cô giống tiểu yêu tinh, còn thập phần keo kiệt, ngày đó bà muốn thêm mấy khối điểm tâm còn không cho thêm.
Trước kia mọi người trong hẻm này ghé qua cho đồ ăn, bà nói trong nhà nhiều người họ liền quay về lấy thêm cho bà, còn Hứa Đào thì nói trong nhà hết nhưng ngày mỗi ngày đều thấy đem ra dụ dỗ mấy đứa nhỏ làm Tiểu Cường nhà bà mấy ngày nay khóc nháo lên.
Hôm nay bà bị Tiểu Cường nháo đến bực bội nên véo đứa nhỏ nhà họ Triệu kia một phen, ai biểu nó lớn lên trắng noãn như vậy, nhìn thật chướng mắt.
.