Bạn đang đọc Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày Dịch – Chương 32: Đi Hiệu Sách
“Được, chú ý an toàn” Hứa Đào mang theo Tiểu Nam hướng Triệu Vệ Quốc vẫy vẫy tay: “Tiểu Nam, nói tạm biệt với ba nào”“Tạm biệt” Tiểu Nam ngoan ngoãn vẫy tay nhỏ.
Triệu Vệ Quốc ra cửa Hứa Đào liền mang Tiểu Nam đi ăn sáng, ăn xong không có việc gì làm nên có chút nhàm chán, cô tự hỏi chính mình nên làm cái gì bây giờ.
Nguyên chủ bằng cấp không cao, nhưng cô lại không phải nguyên chủ, cũng không có khả năng mỗi ngày chỉ ở nhà trông đứa nhỏ, cô vẫn luôn rất rõ ràng phụ nữ phải có năng lực, cứ quẩn quanh cái bếp mỗi ngày cô thật sự sẽ điên mất.
Thời buổi này phụ nữ đã kết hôn muốn tìm một công việc phù sợ là khó khănBất quá Dương Thành bên này phát triển nhanh, muốn làm nên sự nghiệp cũng không khó, ngành may mặc rất có triển vọng, còn việc mở nhà hàng hay quán ăn nhỏ gì đó thì Hứa Đào không nhắc tới vì vốn dĩ cô không thích nấu ăn, mà nấu cũng không ngon nữa, ở nhà một ngày ba bữa đã đủ làm cô mệt rồi, tự mình mở thêm quán ăn chắc cô thở không nổi.
Lĩnh vực cư trú thì lại không thực tế, bây giờ khác sạn không nhiều nhưng Hứa Đào lại không đủ điều kiện để mở khách sạn, suy nghĩ hết ngành này tới ngành khác cuối cùng là nói tới ngành giao thông vận tải.
Haizz muốn làm nên nghiệp thì phải có tiền, nghĩ tới nghĩ lui cô vẫn thấy nghề viết sách là vẫn đáng tin cậy nhất.
Đời trước cô tốt nghiệp đại học chính quy, đối với văn học rất có hứng thú, thỉnh thoảng cô cũng viết lách và đăng một số bài báo, cô cũng có một tài khoản khá nổi tiếng để thỉnh thoảng cô chia sẻ một số khía cạnh về cuộc sống và tình cảm, rất được độc giả nữ ưa chuộng.
Hơn nữa, mức sống của con người ngày càng được nâng cao, đời sống vật chất cũng ngày càng khan hiếm, dần dần một số gia đình cũng có TV mua cho mình các đồ vật giải trí lớn khác, Hứa Đào thầm nghĩ cô có nên trở thành một nhà văn ở thập niên 80 này hay không, viết một ít tiểu thuyết lãng mạn có thể là một công việc không tồi, thậm chí còn không cần phải ra cửa.
Nghĩ đến đây, Hứa Đào thấy đây quả thật là một ý tưởng không tồi, nghề này cũng phù hợp đối với cô.
“Tiểu Nam, mẹ mang Tiểu Nam đi ra ngoài chơi” Trong lòng có tính toán, Hứa Đào về phòng thu thập một chút, sau đó mang Tiểu Nam ra cửa.
Hứa Đào muốn đi đến hiệu sách, đồng thời cũng muốn tìm hiểu thêm để định hướng chủ đề cùng phạm vi tiểu thuyết sẽ viết, tốt nhất là tìm được phương thức liên hệ của mấy tòa soạn hoặc nhà xuất bản nổi tiếng.
“Đi đâu vậy mẹ?” Tiểu Nam tung tăng đi trước, sau đó ngoảnh đầu lại hỏi Hứa Đào.
“Đi hiệu sách” Hứa Đào không giấu diếm: “Mẹ muốn đi hiệu sách, sẵn tiện mua sách cho Tiểu Nam xem luôn được không?” Nói mua sách cho bé cũng sẵn tiện cô tìm hiểu giá sách luôn.
Cô muốn biết loại sách bán chạy nhất trong hiệu sách để tìm ra hướng đi cụ thể cho sự nghiệp sáng tác sắp tới của mình, nói thật cô cũng không tự tin lắm khả năng sáng tác của mình, có một số nhà văn đã vươn lên trong thời kỳ này.
Nhưng Hứa Đào cô muốn dựa trên kinh nghiệm của mình là thế hệ sau để tìm cách viết khác đáp ứng thị hiếu của công chúng hiện tại và tương lai.
“Dạ” Tiểu Nam thật sự rất ngoan, tiểu gia hỏa không hề phòng bị chẳng sợ Hứa Đào mang bé đi bán.
Tiểu Nam của ngày đầu tiên hoàn toàn không để ý đến Hứa Đào giờ đã biến mất, thay vào đó là một Tiểu Nam dần cùng quen thuộc với Hứa Đào và ỷ lại Hứa Đào.
.