Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày Dịch

Chương 14: Mua Quần Áo 3


Bạn đang đọc Thập Niên 80 Mẹ Kế Nuôi Con Hằng Ngày Dịch – Chương 14: Mua Quần Áo 3


Hứa Đào thấy ánh mắt mong muốn của bé nhìn thoáng qua bộ quần áo hình heo nhỏ.

Cô sờ thử qua thì chất lượng không tốt lắm nhưng phía trên có hình heo nhỏ hết sức đáng yêu nên hấp dẫn ánh mắt của bé.

“Bộ hình heo nhỏ rất nhiều bạn nhỏ thích, bán cũng rất chạy hàng” Chủ tiệm là người làm ăn nên cũng không khéo chú ý tới ánh mắt Tiểu Nam, tranh thủ cơ hội đẩy mạnh tiêu thụ.

Hứa Đào cầm bộ quần áo ôn nhu hỏi Tiểu Nam: “Tiểu Nam thích bộ này sao? Thích mẹ liền mua cho Tiểu Nam”.


Tiểu Nam nhìn bộ quần áo hết nửa ngày rối rắm gật đầu với Hứa Đào.

“Tiểu Nam phải tự mở miệng nói mẹ là thích hay không, không nói lời nào mẹ liền không mua cho” Tiểu Nam không thích nói chuyện, cô cũng không ép bé nhưng có quần áo hấp dẫn bé, cô tự nhiên là muốn bé mở cái miệng nhỏ này của bé nói chuyện.

Tiểu Nam nhìn bộ quần áo, duỗi tay nhỏ vuốt vuốt heo nhỏ in trên áo, sau đó hạ quyết tâm ngẩng đầu lên: “!.

.

Thích”.

Hứa Đào nghe bé nói, hài lòng sờ đầu nhỏ của bé, sau đó dứt khoát đem bộ heo nhỏ tính tiền chung.

“Của quý khách tổng ba bộ tổng cộng 16 đồng, quý khách mua nhiều có thể đưa 15 đồng là được”.

Bất luận thế nào thì người làm buôn bán phong cách cũng giống nhau, bán quần áo trẻ em là một chị trung niên, bên thị trường bán sỉ thái độ người bán hàng thập phần nhiệt tình hơn, hoàn toàn bất đồng với những người bán hàng trong cung tiêu xã.


“Cảm ơn” Hứa Đào không do dự liền thanh toán tiền“Quý khách mua nhiều nên được tặng một đôi xăng đan nhỏ, về sau thường xuyên tới ủng hộ nhé” chị bán hàng cười tủm tỉm gói lại đôi xăng đan nhỏChị bán hàng khai trương cửa hàng thời trang trẻ em được hai năm, có bán sỉ và lẻ, giống như Hứa Đào là thuộc dạng mua lẻ, mua cho Tiểu Nam ba bộ quần áo cũng là một khách hàng nhỏ, chị bán hàng là người phương bắc, Hứa Đào lại sảng khoái, tự nhiên cũng không keo kiệt tặng một đôi xăng đan nhỏ.

“Nhất định rồi” Hứa Đào cười đápHứa Đào cũng không có tư tưởng lãng phí ở cái niên đại này nhưng ba bộ quần áo mà mới mười mấy đồng, tiện nghi đến làm người ta không dám tin, dẫn tới cô không có suy xét để trả giá, bất quá chủ tiệm lại hào phóng tặng một đôi giày vì biết chính mình mua nhiều quần áo, nghĩ lại vấn đề tiền lương hiện tại Hứa Đào trong lòng có chút ảo não nhưng không hiện ra mặt.

Đương nhiên cô cũng không phải đau lòng tiền, ba bộ quần áo hai đôi giày, cộng thêm chủ tiệm đưa tặng một đôi giày xăng đan tổng cộng mười mấy đồng, này cũng không tính đắt, nhưng mua đồ vật trả giá là cơ bản thói quen, đặc biệt là đến loại này bán sỉ thị trường, không trả giá chính là hơi bị thiệt.

Hứa Đào cũng không suy nghĩ nhiều nữa, mua xong quần áo cho Tiểu Nam liền xoay người đi cửa hàng quần áo nữ, tùy ý chọn cho chính mình hai bộ quần áo để thay đổi, tổng cộng tốn gần hai mươi đồng, nhìn bên ngoài mặt trời cũng lên cao nên cô chuẩn bị dẫn Tiểu Nam về nhà.

Âm thanh xôn xao phía trước! !.


Ầm! ! ! !.

Hứa Đào cầm quần áo, nắm lấy tay nhỏ Tiểu Nam chuẩn bị đón xe ba bánh về nhà, liền xoay người nhìn đến chỗ chất một đống hàng hóa phía trước, những thùng hàng rơi xuống làm hai người khiêng hàng bị mắc kẹt phía dưới.

“Không xong rồi, có người bị đè phía dưới, mọi người mau tới hỗ trợ” Mọi người bắt đầu xôn xao, mặc khác có người khiêng hàng trong đó hô lên, sau đó nhiều người bắt đầu sốt ruột móc những thùng hàng lênTuy rằng những thứ hàng đó đều là quần áo và giày dép nhưng có rất nhiều thùng, rơi xuống không tới mức làm người ta chết nhưng có khả năng bị đè xuống dẫn tới hít thở không khí không thông, một đống thùng hàng như vậy sợ người phía dưới không chết cũng bị thương.

Hứa Đào hoảng sợ vội vàng ôm Tiểu Nam lên bảo hộ bé trong ngựcNhững người đi đi lại lại ở chợ cũng không khỏi một phen hú vía, cô cũng tự nhiên sợ Tiểu Nam ngoài ý muốn bị va chạm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.