Bạn đang đọc Thập Niên 80 Gả Cho Nam Chính – Chương 10: Ba Điều Quy Ước 2
Nhạc Thuận im lặng, nhìn bàn tay thịt được nuôi đến trắng nõn trước mặt, cảm thấy lời khuyên nhủ vừa rồi thật sự phí nước miếng của ông ấy.
“Con gái, có phải con hạ quyết tâm không đâm đầu vào tường nam không quay lại?”Nhạc Hỷ tiếp tục xòe tay: “Cha à, cha phải để con đâm vào mới biết đau có đúng không?”“Nếu như cha có thể ủng hộ con một chút, sau này cha sẽ là cha ruột của con, đợi con thi đỗ Đại học sẽ làm rạng rỡ tổ tông nhà ta!”Nếu như không phải lúc đến không kịp, cô đã tự nghĩ cách kiếm tiền rồi, đâu cần phải làm phiền đến người cha già hời này.
Cổ họng Nhạc Thuận nghẹn lại: “Cho dù cha không ủng hộ con, cha cũng là cha ruột của con, còn cái gì làm rạng rỡ tổ tông, con không làm mất mặt cha là được.
” Nói đến cuối cùng, tuy rằng giọng nói chán ghét, nhưng rõ ràng thái độ đã dịu xuống.
Ai bảo trên thế giới này cha mẹ không thể lay chuyển được con cái chiếm đa số chứ.
Đặc biệt là đứa trẻ mất mẹ trước mắt này nữa, trong lòng người làm cha vẫn luôn cảm thấy mắc nợ.
Thấy chưa, Nhạc Hỷ chỉ tốn chút thời gian, Nhạc Thuận đã bại trận rồi, thở dài lấy ra mấy tờ tiền giấy màu sắc sặc sỡ từ trên người, hỏi cô có đủ hay không.
Nhạc Hỷ lập tức nhận lấy, vẻ vui rạo rực vê ngón tay đếm, phát hiện lớn nhỏ cộng lại khoảng hơn năm mươi đồng, nghĩ đến sức mua của tiền giấy mấy năm nay, có lẽ là đủ rồi, nếu không đủ lại xin tiếp, sau này kiếm được tiền lại trả lại.
Nhưng mà, tiền này của Nhạc Thuận cũng không phải cho không, nếu như Nhạc Hỷ lấy, hai cha con họ phải có ba điều quy ước.
Động tác đếm tiền của Nhạc Hỷ dừng lại, nhìn về phía cha ruột: “Cha thật không thú vị.
”Lúc này Nhạc Thuận giống như một ông già cầm thân trúc treo cà rốt, bình tĩnh hỏi con lừa là cô: “Vậy tiền con còn muốn hay không?”Nhạc Hỷ nhanh chóng cuộn tiền lại bỏ vào trong túi, bày tỏ bằng hành động: “Muốn!”Ba điều quy ước thì ba điều quy ước, ai sợ ai.
Điều thứ nhất, Nhạc Thuận yêu cầu: “Tiền này là vốn riêng của cha, con dùng cẩn thận chút, không thể để mẹ con biết.
”Nhạc Hỷ gật đầu lia lịa, cho dù ông ấy không nói, cô cũng sẽ không nói cho mẹ kế, nếu không chắc chắn sẽ dẫn đến mâu thuẫn gia đình, đến lúc đó hai người bọn họ lại không được kết quả tốt.
Điều thứ hai, Nhạc Thuận bảo: “Con thử của con, cơ hội làm việc cha tìm được cho con, đến lúc đó nếu như không thi đỗ, con phải thành thật đi làm cho cha.
”Nói cách khác cô muốn thi Đại học thử cũng có thể, nhưng chỉ có một cơ hội này, sau này không thi đỗ phải ngoan ngoãn đi làm công nhân, không có khả năng thử lại.
Nhạc Hỷ đồng ý, dù sao có cơ hội là được, cùng lắm là lần này không thành công thì xả thân, làm thế nào cũng phải lên được Đại học.
Điều thứ ba, Nhạc Thuận nhấn mạnh: “Trong trường hợp hai bên đều lúng túng, buổi xem mắt mẹ con giới thiệu cho cũng phải đi, thấy đối tượng phù hợp ở đâu, chúng ta ba phương tụ lại, không tin một người cũng không bắt được.
”Nhạc Hỷ: “… Cha thật sự lo xa nghĩ rộng quá đó cha à!”Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trên thế giới, suy nghĩ thấu đáo như vậy, thật đúng là cha ruột không nghi ngờ gì nữa.
Vì phần trái tim của cha này, vì ước mơ, cũng vì tương lai tốt đẹp, Nhạc Hỷ cũng nghiến răng đồng ý.
Không phải là xem mắt thôi sao, chuyện này cô quen thuộc, lại không phải lấy là được, được thì kết hôn, sợ cái gì.
Vì vậy hai cha con vỗ tay ước hẹn, đến lúc đó ai cũng không được nuốt lời.
Sau khi xong, Nhạc Hỷ đạt được mục đích, lấy hộp cơm đã ăn sạch sẽ chạy lấy người, sau khi đi ra lại không muốn lập tức quay về lắm.
Tuy rằng đã đồng ý với người cha già sẽ đi xem mắt, nhưng còn không để cô chậm chạp trì hoãn chút sao?Đợi cô kéo dài được một ngày rưỡi, không chừng đối tượng xem mắt kia ở trong nhà không thể chịu đựng được đã bỏ đi trước.
Cô tính rất tốt, nhưng mà không nghĩ đến nhà trai bên đó sẽ vội như vậy, thấy cô không ở đó thì trực tiếp kéo bà mai và mẹ kế đi ra ngoài tìm người, có lẽ muốn xem mắt trên đường.
Lúc Nhạc Hỷ đang ở đầu phố thì bị chặn lập tức ngốc.
Đồng chí nam trước mắt đi lên đã tự quyết định, anh là ai vậy?.