Thập Niên 80 Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ Dịch

Chương 11: Bị Khi Dễ


Bạn đang đọc Thập Niên 80 Dưỡng Oa Ở Khu Vực Khai Thác Mỏ Dịch – Chương 11: Bị Khi Dễ


Người phụ nữ béo tháo mắt kính xuống nghi hoặc hỏi: “Không phải tiền Lục Quảng Toàn gửi về mỗi lần là cha anh ta đến lấy sao? Không có giấy tờ thư từ mà cô đòi tiền gì?”Toàn bộ công xã này có bao nhiêu người ăn cơm quốc gia cô là người biết rõ nhất, nhà ai đến lấy tiền cô cũng biết rõ ràng, huống chi là người có danh tiếng như Lục Quảng Toàn.

Lục Quảng Toàn đang là kỹ sư ở quặng Kim Thủy, không chỉ có thể diện ở phần công tác mà diện mạo cũng tuấn tú.

Vệ Mạnh Hỉ nhanh nhẹn lấy tờ giấy đăng ký kết hôn từ trong ngực ra, “Đồng chí cô xem, đây là giấy kết hôn của tôi và chồng tôi” Đây là cô lấy trộm trong phòng của lão bà tử kia vào đêm đó.

Bà Lục thấy Vệ Mạnh Hỉ xinh đẹp mà con trai thứ ba hàng năm ít về nhà, sợ cô không thủ được mà bỏ đi nên từ lúc kết hôn liền đem giấy đăng ký kết hôn của hai vợ chồng giấu đi.

Kỳ thật cái bà ta sợ chính là cái bảo mẫu chịu thương chịu khó miễn phí này đòi ly hôn, tới lúc đó việc trông chừng hai đứa nhỏ rơi lên đầu bà.

Một mặt cho rằng Vệ Mạnh Hỉ không xứng với con trai thứ ba, một mặt lại luyến tiếc thả đi quả hồng mềm dễ bóp trong lòng bàn tay.


Đời trước vài năm sau Vệ Mạnh Hỉ từ miệng cô em chồng mới biết được, tuy rằng nửa đường vợ chồng nhưng Lục Quảng Toàn đối với cô đều không hề phòng bị, mỗi lần gửi tiền là trên đơn tiền đều viết tên cô.

Nhưng cô không biết chữ, mà nhà họ Lục đề phòng cô như trộm, mỗi lần nhận bưu gửi là cô bị ly khai một cách “trùng hợp” nên tiền về đều là ông Lục lấy đi.

“Lần trước chồng tôi trở về đã nói đơn gửi tiền ghi chính tên tôi, chỉ cần đem giấy kết hôn cùng thư giới thiệu có thể nhận được, tôi còn nói hắn lừa tôi người nhà quê nên nói vậy, đồng chí cô nói xem có phải thật sự lừa tôi đi”?Mở ra thư giới thiệu, Vệ Mạnh Hỉ viết theo bút tích đại đội trưởng điền vào.

Nhân viên công tác tiếp nhận nhìn tới lui rồi đối chiếu trên đơn tiền gửi, xác thật là cùng một người.

Mặc dù vậy cô vẫn không đem tiền đưa cho Vệ Mạnh HỉVì sao?Tỉnh Thạch Lan là nơi trọng nam khinh nữ nhất, con dâu ở nhà chồng không được công nhận địa vị.

Đó giờ trong một khoảng thời gian dài đều là cha chồng đại diện đi lấy, điều này chứng tỏ không muốn con dâu chạm vào số tiền này, hiện tại nếu Vệ Mạnh Hỉ lấy số tiền này từ sở bưu chính không phải nhà chồng cô kéo đến đây nháo sao?”Đúng như Vệ Mạnh Hỉ dự đoán, nhân viên công tác này không có khả năng đắc tội với nhà họ Lục ở quê quán.


Trong lòng Vệ Mạnh Hỉ cười lạnh, một khi đã như vậy thì đừng trách cô không khách khí.

Chỉ thấy cô ôm Ô Ô quay đầu hướng công xã mà đi.

Một đám trẻ con như mấy chỉ gà con ốm nhom tung ta tung tăng đi phía sau gà mẹ, may mắn từ sở bưu chính đến công xã không xa chỉ có hơn 400m.

Vệ Mạnh Hỉ chỉnh sửa lại đầu tóc, nhắm đúng mục tiêu hướng đến một thôn dân than vãn: “ ai da, thật sự sống không nổi mà, công xã nhân dân cư nhiên tham ô tiền cứu mạng của nhân dân, cả nhà làm sao sống nổi đâu, ta phải tìm chỗ nào để đòi lại công bằng đây…?”Lúc này là 11 giờ trưa, cải cách mở cửa về sau, xã hội như được thổi một làn gió xuân toàn thể lãnh đạo, người dân ở văn phòng vùi đầu học tập xã luận, có thường ủy của huyện Hồng Tinh, thư ký, chủ nhiệm phụ nữ, đội trưởng dân binh ngồi đầy ắp tám chín người.

“Vị đồng ý này có gì từ từ nói, khóc thế này cũng không giải quyết được vấn đề” Người nói chính là một người dân giọng nói phi thường khách khí.

Kỳ thật Vệ Mạnh Hỉ ghét nhất chính là người khóc sướt mướt không thể phân rõ phải trái, hiện tại mặt cô đỏ ao, chỉ có thể căng da đầu một bên gạt nước mắt thét lên: “Không sống nổi nữa mà, bức tử ta là người nhà quê, đứa con gái nhỏ còn đang bệnh nặng….

”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.