Đọc truyện Thập Niên 80 Cô Vợ Là Hồ Ly Tinh – Chương 52
Cô không vội trở về, tới gian hàng của ông lão nói chuyện giúp cô trước đó mua vài bó cải xanh, cảm ơn ông lão, rồi xách rau đi dạo chợ sớm.
Người nhà quê nuôi gà vịt, cả lồng gà bằng tre trúc, cô muốn mua hai cái để ở nhà.
Hiện nay, mặc dù chợ đen đã ra ngoài sáng, nhưng chính sách liên tục thay đổi, cô không muốn gây ra động tĩnh quá lớn, mỗi ngày mang ba, bốn con tốt nhất là tìm xem xung quanh có còn chợ sớm khác không, tìm vài địa điểm thay phiên đi tới lui.
Có nhiều quầy hàng bán sản phẩm làm từ tre, Cố Uyển mua một cái giỏ xinh xắn dùng để đi chợ hàng ngày, rồi chọn hai cái lồng gà, tổng cộng tiêu hết hơn tám mao.
Sản phẩm thủ công không bằng đồ kỹ nghệ, vào lúc này nó không đáng tiền nhất, tức là cư dân thành phố B sẽ mua, ngoại thành thì phần lớn có thể tìm được nguyên liệu tự làm.
Cố Uyển xách đồ trở về nhà, đúng lúc gặp Mạc Thanh Hương ra cửa đi học.
Bởi vì một bát thịt gà tối hôm qua nên vào lúc này Mạc Thanh Hương rất thân thiết với Cố Uyển, gọi cô từ xa.
Cố Uyển chạm mặt Mạc Thanh Hương, nghĩ đến cô bé là người bản xứ, đúng lúc hỏi cô bé gần đây còn chỗ nào có chợ sớm hay không.
Cô bé mười ba tuổi thường đi mua sắm với không ít bạn học ở khắp nơi, hỏi cô bé đúng là không tệ.
Mạc Thanh Hương bẻ ngón tay nói vị trí của ba phiên chợ sớm cho cô, đi đâu, ngồi xe, xuống điểm nào đều biết rất rõ.
Ngày kế, Cố Uyển đến một chợ sớm khác ở gần đây, bán được ba con gà rừng và một con thỏ hoang khác.
Sau đó cô chạy một chuyến đến núi gần đó, ở đó khoảng ba, bốn giờ và bắt được mười lăm con gà rừng và năm, sáu con thỏ.
Sáu bảy ngày sau, bán những thứ này xong trên tay cô có xấp xỉ chín, mười đồng.
Cô hỏi thím Mạc có chỗ nào bán quần áo tốt, thím Mạc chỉ cô đến cửa hàng tổng hợp phía tây.
Cố Uyển mang cả chín, mười đồng mình kiếm được đi, cầm ít vé ngồi xe buýt đến cửa hàng tổng hợp phía tây.
Vốn tưởng rằng số tiền này đủ cho Tần Chí Quân và cô mua bộ quần áo mùa thu, nhưng cô nhìn thấy một thanh niên hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi đang thử mặc một bộ Tôn Trung Sơn ở cửa hàng quần áo nam thì không nhúc nhích.
Trong lòng cô suy nghĩ, nếu Tần Chí Quân mặc bộ này, chắc chắn sẽ đẹp hơn người nọ, khẳng định đặc biệt có tinh thần.
Cô ở bên cạnh nhìn trong chốc lát, khi nam đồng chí kia đi mới đi lên trước hỏi: “Kiểu áo Tôn Trung Sơn người nọ vừa mua bán thế nào?”
Hôm nay cô ra cửa đi dạo ở cửa hàng tổng hợp, mặc váy màu vàng nhạt Tần Chí Quân mua cho cô, cả người dịu dàng, uyển chuyển, người bán hàng nhìn cô.
cảm thấy cô có thể tiêu tiền thì cười nói: “Áo bảy mươi tám, quần bốn mươi chín, cần phiếu công nghiệp và phiếu vải.”
Cố Uyển nghe giá cả thì hít vào một ngụm khí lạnh, cộng lại phải tới một trăm hai mươi bảy đồng.
Cô nhéo ví tiền vải của mình cầm trên tay, tiền cô kiếm được những ngày qua còn không đủ để mua.
Thế nhưng kiểu áo Tôn Trung Sơn rất đẹp, cô nói: “Có thể mang ra cho tôi xem chất vải không?
Người bán hàng cầm một món đưa cho cô, Cố Uyển sờ, len dạ chuẩn, dày, phẳng
Cô cắn môi, nói: “Hôm nay tôi mua áo trước, vài ngày tới còn quần không?”
Người bán hàng nói có, Cố Uyển viết đơn trả tiền.
Xách túi giấy đựng quần áo, Cố Uyển không xem những thứ khác, vì mười hai đồng còn lại không đủ mua cái gì, cô trực tiếp ra khỏi cửa hàng tổng hợp phía tây, ngồi xe trở về hẻm Tam Lý.
Vì để sớm chút bàn giao hàng thủ công, mỗi tối không sai biệt lắm cô đều thức đến hơn mười hai giờ.
Hôm đó cô vừa mới ngủ không lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, cô nghe thấy có người gõ cửa.
Cố Uyển chợt tỉnh dậy, cô không dám bật đèn, mò mẫm, rón rén xuống giường, dán lên cửa nghe ngóng trong chốc lát, tiếng gõ cửa vẫn đang vang lên.
Cô nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, đi đến sân mò một cây gậy to mang về từ trên núi mấy ngày trước, nhưng vào lúc này, cô nghe thấy giọng Tần Chí Quân: “Uyển Uyển.”
Trái tim cô chợt nới lỏng, buông gậy gỗ xuống, đi ra mở cửa.
Tần Chí Quân nghe thấy âm thanh gậy rơi xuống đất, sau đó là tiếng chốt cửa bị kéo ra, cửa mở ra két một tiếng, cô nhóc nhiệt tình nhào vào trong ngực anh.
Anh cười, hôn trán cô, tay khẽ vuốt ve lưng cô, hỏi: “Dọa em à?”
Cố Uyển gật đầu rồi lắc đầu, trong mắt là vẻ ngạc nhiên mừng rỡ không che giấu được, dưới ánh trăng, trong cặp con ngươi màu đen kia như ẩn giấu ánh sao.
Tần Chí Quân buông cô ra, xoay người đóng cửa lại, ôm lấy Cố Uyển đi vào trong nhà.
Trên người anh rất nóng, giống như là bốc hơi nóng.
Lúc này cô hơi sợ, hơn nửa đêm nào có xe, cô lau mồ hôi trên gương mặt anh, đau lòng hỏi: “Anh đi đường đêm về?”
Tần Chí Quân bị tay cô chạm vào đến người hơi cứng đờ, tê dại như điện giật.
Bước chân anh chậm lại trong chớp mắt, thấp giọng nói: “Chạy tới.”
Bảo sao người nóng vậy, Cố Uyển đau lòng, nhỏ giọng oán trách: “Anh ngốc thế, vậy thì là bao xa, em ngồi xe đi một đoạn đường núi đã gần hai giờ rồi.”
Giọng cô rất êm ái, xen lẫn đau lòng, Tần Chí Quân nghe mà trái tim run rẩy.
“Nhớ em, nói đến thăm anh, mà đã tám ngày rồi, không đúng, lúc này là ngày thứ chín, đồ lừa đảo.” Ba chữ cuối cùng kia, xoay ở giữa răng môi, nghe không giống oán giận, mà rất nhu mì.
Anh hướng về phía Cố Uyển, sự ngứa ngày tự động dâng lên.
Nói đến chuyện đi thăm anh, Cố Uyển có hơi chột dạ.
Thật ra thì trước đó cô có đi qua nơi đóng quân của anh một chuyến, có điều bởi vì phải giấu anh chuyện săn thú, nên cô chưa đi vào thăm anh.
Khi họ đang nói chuyện thì đã đến cửa phòng.
Cố Uyển bỗng nhiên nghĩ đến hộp giấy đầy đất trong phòng cô nhất thời có hơi luống cuống.
Anh đột nhiên về, vào lúc này còn giấu ở đâu được.
Tần Chí Quân huấn luyện hàng năm, năng lực nhìn ban đêm tốt hơn người thường rất nhiều.
Sau lần đạo sĩ chữa trị cho anh, thân thể, tư chất lại tăng lên rất nhiều, dù không bật đèn, anh vừa vào cửa đã nhìn được đại khái tình huống trong phòng.
Ánh mắt anh đông cứng lại, ôm Cố Uyển đến mép giường, kéo dây đèn điện treo ở cột giường, đống đồ mờ mờ ảo ảo vừa rồi nhìn thấy đều hiện ra trước mắt anh.
Chất đầy nửa phòng là hộp thuốc trống không, còn có đống bán thành phẩm chưa gấp xong, anh nhìn về phía Cố Uyển, hơi nhíu mày.
Anh kéo tay Cố Uyển xem xét, rồi chợt vuốt ve.
Da thịt trong ngón trỏ trên đôi tay không trắng như mu bàn tay, có hơi thô ráp, đó là do lao động thường xuyên dẫn đến.
Cố Uyển bị anh nhìn thấy có hơi quẫn bách, chuyện luôn muốn giấu cứ thế mà lộ ra.
Cô vội vội vàng vàng, chỉ còn gấp gần hai trăm cái là xong, không ngờ anh sẽ đột nhiên về vào nửa đêm, cô hối hận mấy ngày trước không thể mỗi ngày làm nhiều một chút, nếu không đã giao hàng rồi.
Không đợi Tần Chí Quân làm khó dễ, cô cầm tay anh nhẹ nhàng lắc lắc, lấy lòng nói: “Chỉ làm lần này thôi, thiếu chút nữa là xong rồi, giao hàng rồi sẽ không làm nữa, em còn muốn tham gia thi đại học mà, sau này không có thời gian.”
Trong lòng Tần Chí Quân hơi nhói đau, thấy cô ngước mắt, yếu đuối nói như vậy, trong lòng anh vừa tức giận vừa buồn cười, cô lại hiểu anh, còn biết anh không nỡ để cô chịu khổ.
Anh khẽ hỏi: “Biết rõ mà còn cố phạm?”
Cố Uyển hơi cúi đầu, lại lặng lẽ nghiêng mắt nhìn, dò xét thần sắc anh.
Mặt mũi cái gì, dù sao lúc này cũng không có, vậy…!Vậy không cần, dù sao nhìn anh có vẻ không hề khinh bỉ xem thường, lại như thể đang đau lòng cho cô.
Cô nhóc lén nhìn anh, sau đó cắn môi cong mắt ngốc nghếch, ngọt ngào, Tần Chí Quân kéo tay cô ấn lên trái tim mình, cầm tay cô nhẹ nhàng xoa, nói: “Nơi này có hơi đau, em xoa đi.
Từ nay về sau không cho phép em làm việc này, anh có thể nuôi em, vợ ngoan, nghe lời?”
Cố Uyển nghe hai câu cuối cùng anh nói mà đỏ ửng tai, biết điều xoa ngực cho anh, làm trái tim Tần Chí Quân rung động, anh vừa đau lòng, vừa ngọt ngào, vừa yêu, các cảm xúc hỗn loạn ở trong lồng ngực.
Một lúc lâu sau, cô ngẩng đầu, mở to đôi mắt hạnh nhìn anh, hỏi: “Tốt hơn không?”
Giọng cô vừa dịu dàng vừa mềm mại, còn đặc biệt nghiêm túc, nghiêm túc đỗ anh?
Trong giây lát, anh rất muốn tự lấy tay ấn vào ngực, cái cảm giác tim bị đánh trúng bỗng nhiên cuộn tròn làm cho hô hấp của anh cứng lại.
Kẻ dở hơi này, anh cúi đầu, nâng gương mặt đang ngẩng lên của cô, chạm vào môi.
Không hề hung ác, lại ôn nhu chưa từng có, anh vươn đầu lưỡi liếm môi của cô.
Từng chút, từng chút, miêu tả lại hình dáng đôi môi của cô.
Mặt Cố Uyển đỏ rần, chân cũng nhũn ra.
Anh biết cô vừa bị anh đụng vào là đứng không vững, nên để cô chậm rãi ngồi xuống.
Anh ngồi ở mép giường, mà cô ngồi trên đùi anh.
Anh như thể tìm được thú vui khi liếm và chạm từ từ đầu môi và đầu lưỡi của cô, không hôn sâu, chỉ quấn lấy có không thả.
Người Cố Uyển treo ở trên người anh, chỉ là mặt cô vẫn bị anh nâng, liếm hôn từng chút một.
Cứ liếm nhẹ và hôn chậm rãi như vậy làm cho hai người động tình và khó nhịn hơn bất kỳ lần nào được anh mạnh bạo hôn sâu trước đây.
Ngực Cố Uyển phập phồng, cô chỉ có thể dựa vào nụ hôn của anh để tiếp tục thở dốc, trong thân thể giống như có lửa vậy, miệng khô lưỡi khô mà dựa vào anh để kéo dài tính mạng.
Mà anh cứ chậm rãi, trong mắt Cố Uyển long lanh nước.
Tần Chí Quân không nghĩ khẽ hôn như vậy cũng có thể làm cho anh nóng hơn cả thiên lôi địa hỏa, đến khi có cảm giác cô nhóc sắp không chịu nổi, anh mới dần dần rút lui, khàn giọng nói: “Bây giờ tốt hơn rất nhiều rồi.”
Cố Uyển mờ mịt nhìn anh, cái…!Cái gì tốt hơn rất nhiều?
Anh kéo tay cô ấn vào ngực mình, cọ mũi với cô, giọng hơi thở dốc, nói: “Nơi này, bây giờ tốt hơn rất nhiều, em sờ xem.”
Hai người vốn đang dán chặt, hai tay xen ở giữa như vậy, không chỉ người Cố Uyển thiếu chút nữa mềm nhũn đến mức trượt xuống, mà Tần Chí Quân cũng run đến đầu ngón chân.
Tay Cố Uyển nằm dưới lòng bàn tay của anh, tim của cô đập bùm bụp rất mạnh, nhanh, còn rất có lực.
Tần Chí Quân thì bị thân thể mềm mại của cô gái chơi đùa đến mức dây cung trong đầu gần như đứt đoạn, trong lòng chợt thốt lên một tiếng thô tục, xoay ngược lại đẩy cô ngã xuống giường.
Rõ ràng đang thảo luận chuyện đứng đắn, nhưng còn chưa nói được đôi câu, không hiểu sao mà ngay cả không khí hít vào cũng nóng..