Bạn đang đọc Thập Niên 80 Chị Đây Sống Lại Trước Khi Đổi Hôn – Chương 25: Đăng Báo 2
“Điều, điều này sao có thể giống được chứ!”Giọng điệu này quá thiếu sức thuyết phục, hơn nữa ông cũng không nói ra được tại sao lại không giống nhau.Diệp Mạn biết ông đã nghe hiểu lời mình nói, nhưng ông cần thời gian để tiếp thu và thậm chí chấp nhận sự thật rằng nhà máy có thể đóng cửa trong tương lai.Cô mỉm cười nói: “Quản lý Triệu, cháu phải đi mua chút đồ, cháu đi trước đây ạ.”Nói xong cô đi đến một ngã ba đường.Cho đến khi không thấy bóng hình của cô nữa, dù có nghĩ thế nào thì quản lý Triệu cũng không tin, ông cúi đầu hỏi học trò nhỏ: “Tiểu Chu, con nói xem nhà máy đang hoạt động tốt của chúng ta có khả năng sẽ đóng cửa vào một ngày nào đó sao?”Tiểu Chu nhìn một cái: “Thầy ơi, thầy nói với con rằng không có món đồ nào mãi mãi không hỏng cả.
Nếu những thiết bị mà chúng ta chế tạo ra sẽ hỏng, vậy tại sao nhà máy mà chúng ta xây dựng nên không thể đóng cửa chứ?””Đứa trẻ ngoan, con thắng thầy rồi đấy!” Quản lý Triệu xoa đầu cậu.Thật ra Diệp Mạn chẳng có chuyện gì cả, cô chỉ muốn ra ngoài ăn cơm.
Cô ở một mình, nhà lại nhỏ, nấu cơm quá phiền phức, còn phải mua một đống đồ, dù sao buổi trưa có thể ăn ở nhà ăn, buổi tối cô ra ngoài ăn chút gì đó đơn giản, như vậy vừa tiết kiệm thời gian vừa bớt phiền phức, ăn cơm xong rồi về nhà tiếp tục viết bản thảo.Năm 1985, kinh tế cá thể mọc lên như nấm sau cơn mưa và phát triển vượt bậc.
Mọi người coi thực phẩm là ưu tiên hàng đầu, ngành ăn uống phát triển nhanh nhất.
Trên phố có rất nhiều cửa hàng nhỏ, Diệp Mạn chọn một cửa hàng trông khá vệ sinh rồi vào gọi món.Trong lúc đợi món, Diệp Mạn chống cằm suy nghĩ về huyện Trường Vĩnh ba mươi năm trước, cô vừa ngẩng đầu vừa khéo nhìn thấy nhà hàng quốc doanh phía đối diện.Vào những năm sáu mươi bảy mươi còn nhớ nhà hàng quốc doanh có uy phong thế nào, nhưng bây giờ đến giờ ăn cơm, cửa hàng vắng vẻ ít khách, cô phục vụ ủ rũ mặt mày ngồi nhìn ra ngoài đường qua ô cửa kính.Từ khi có giấy phép kinh doanh tự do, đồ ăn được bày bán khắp nơi trên đường phố, rẻ hơn nhà hàng quốc doanh, thái độ phục vụ cũng tốt, nhân dân lựa chọn thứ phù hợp với bản thân cũng là điều bình thường.Dòng chảy của thời đại đang ập đến, nếu bạn không theo kịp sự thay đổi của thời đại, thì bạn sẽ trở thành kẻ bị thời đại bỏ rơi!Tất cả những gì cô phải làm là đi theo xu hướng của thời đại.Diệp Mạn thu lại ánh nhìn, mỉm cười với ông chủ, nhận lấy bát rồi chậm rãi ăn.Buổi tối Diệp Mạn không ngừng cúi đầu viết bản thảo, cả một buổi tối, cô viết được hai bản thảo, nhưng so với các bài viết trên báo, vẫn không ổn, tính kích động của từ ngữ không đủ.Diệp Mạn buồn bực vò tờ giấy thành một cục, ném vào trong thùng rác, rồi lại lật đọc các bài viết trên báo, sắp xếp lại mạch suy nghĩ viết lại từ đầu.Cả một buổi tối viết viết dừng dừng sửa sửa, đến sáng hôm sau, trời vừa sáng, Diệp Mạn ngay lập tức đến nhà máy, tiếp tục làm tổ trên bàn viết bản thảo.Cuối cùng cô mất hai ngày để hoàn thành bản thảo.Diệp Mạn nộp hai bản thảo cho giám đốc Mai, cô nói: “Chủ nhiệm Mai, đây là bản thảo cháu viết, cháu viết hai bản, cô xem bản nào viết tốt hơn.”Ai mà biết được sau khi chủ nhiệm Mai xem xong nhưng lại khó khăn trong việc lựa chọn: “Ôi trời, đồng chí nhỏ à, bản thảo của cháu viết tốt quá, cô thấy bản nào cũng được hết, xuất bản bản nào thì tốt hơn nhỉ?”Trình độ học vấn của Diệp Mạn không cao, nhưng rất nhiều cán bộ ban đầu cũng không học nhiều mà đã tham gia làm việc rồi, chủ nhiệm Mai cũng thuộc trong số đó.Diệp Mạn thấy bà nhất thời không chọn được, bèn đề nghị: “Chủ nhiệm Mai, hay là gửi cả hai bản này cho phóng viên Hùng đi, xuất bản bản nào, xuất bản thế nào do người chuyên nghiệp như anh ấy quyết định.””Chủ ý này của cháu được đấy, suy nghĩ của người trẻ tuổi thật linh hoạt.” Chủ nhiệm Mai vui vẻ đồng ý đề nghị của Diệp Mạn, bà cất hai lá thư đi, định lát nữa đến bưu điện gửi.Để bảo đảm hai bài viết này sớm được xuất bản, chủ nhiệm Mai còn gọi điện thoại cho bạn của bà ấy nhắc trước, mong đối phương giúp đỡ việc này.Sau khi bài viết gửi đi, Diệp Mạn cũng rảnh rỗi hơn.
Lúc đi làm không có việc gì, cô sẽ nghiên cứu các chính sách, tan làm sẽ đi dạo trong thị trấn, tìm hiểu về thành phố lâu ngày không gặp này, xem có những cơ hội kinh doanh nào không.Chớp mắt bốn ngày đã trôi qua, mỗi ngày Diệp Mạn đi làm thì điều đầu tiên cô làm chính là đọc “Khê Hoá nhật báo”, nhưng mãi cô vẫn không nhìn thấy bài viết của mình được xuất bản.Cũng không biết đối phương đã nhận được chưa, Diệp Mạn định qua hai ngày nữa, nếu bài viết vẫn chưa được xuất bản, cô sẽ đi tìm chủ nhiệm Mai để nghe ngóng tình hình..