Bạn đang đọc Thập Niên 80 Chị Đây Sống Lại Trước Khi Đổi Hôn – Chương 17: Tuyên Bố Chính Thức 2
Mười mấy phút nữa trôi qua, những người buổi chiều có việc không chịu được nữa liền tò mò hỏi: “Kiến Thành, đội ngũ đón dâu sao vẫn chưa về thế?””Sắp về rồi, có lẽ trên đường có chuyện gì đó nên trì hoãn.
” Mẹ Cố trấn an một câu, quay đầu gọi cô con gái nhỏ sang một bên: “Tiểu Mẫn, con đến nhà họ Diệp xem xem, rốt cuộc anh Tư Đường của con đang làm gì thế, lề mà lề mề! “Chưa nói hết câu, Cốc Tiểu Mẫn đã chạy qua bà, chỉ về hướng cửa lớn, vui vẻ nói: “Mẹ, về rồi, về rồi kìa!”Mẹ Cốc ngay lập tức từ lo lắng chuyển sang vui mừng, vỗ ngực nhỏ giọng nói: “A di đà phật, a di đà phật! “Bà vừa lẩm bẩm vừa chạy đến kéo Cốc Kiến Thành: “Đi, đón vợ con đi!”Ba mẹ con vui vẻ tiến lên, nhưng đến gần mới phát hiện, cậu tư nhà họ Cốc người đầy bụi bặm, giống như vừa mới bị đánh úp vậy, trên mặt không hề có một tia vui mừng nào, điều quan trọng hơn là, lúc đi có tám người, nhưng lúc về chỉ có hai người.
Mẹ Cốc kiễng chân nhìn về phía xa, hỏi với giọng run rẩy: “Tiểu Tư, chị! Chị dâu của con đâu?”Cậu tư nhà họ Cốc mở miệng, nhưng không biết nên nói thế nào.
“Người đâu, con nói gì đi chứ? Bảo con thay anh trai đi đón dâu, sao ngay cả chuyện nhỏ thế này cũng không làm nổi thế?” Mẹ Cốc vừa lo lắng vừa sợ hãi thúc giục.
Cậu tư nhà họ Cốc không còn cách nào khác, đành cúi đầu nói ra sự thật: “Diệp! Diệp Tam Ni kia không chịu gả! “Mẹ Cốc không dám tin: “Bọn họ nói không gả là không gả à? Ban đầu đã nói rõ rồi, cũng nhận sính lễ rồi, bây giờ lại nói không gả, bọn họ chơi chúng ta đấy à?”Những người khác của nhà học Cốc không biết nội tình của cuộc hôn nhân này, cũng tức giận nói: “Đúng vậy, làm gì có chuyện sát giờ nuốt lời chứ, chẳng phải đang chơi chúng ta một vố sao? Không được, chúng ta phải đến nhà họ Diệp hỏi cho rõ ràng!”Cả nhà ai nấy đều tức giận, tiệc đã chuẩn bị xong, khách cũng đã mời đủ, nhưng lại nuốt lời, sau ngày hôm nay, nhưng người này không biết sẽ sẽ cười nhạo gia đình bọn họ thế nào nữa!”Đúng vậy, đi thôi, nhà họ Diệp thật quá đáng, không nợ không thù, mà lại dám chơi chúng ta!”Cậu tư nhà họ Cốc thấy cảnh này, cảm thấy bất lực, mau chóng giơ tay ra chặn mọi người lại: “Đừng làm loạn nữa, người của lực lượng công an áp giải người nhà họ Diệp đi hết rồi, hai vợ chồng Diệp Quốc Minh bị chỉ trích, sau đó còn làm liên lụy đến lãnh đạo nhà máy của bọn họ, bọn họ e rằng cũng không nhận được kết quả tốt đẹp đâu.
“Nghe nhắc đến công an, mọi người bị doạ một phen, nhanh chóng kéo người đi đón dâu lại hỏi: “Rốt cuộc là chuyện gì thế? Các cậu nói rõ ra đi.
“Không còn cách nào khác, cậu tư nhà họ Cốc và những người khác đành phải kể lại nguyên xi sự việc.
Nghe nói Diệp Tam Ni sống chết không bằng lòng gả cho Cốc Kiến Thành, ánh mắt của các vị khách nhìn Cốc Kiến Thành không bình thường, vốn dĩ họ tưởng dùng công việc để để dụ dỗ một cô gái, nhưng hoá ra là hối lộ cha mẹ của người ta, cưỡng ép cô gái đó.
Chậc chậc, nói rồi mà, có cô gái nào lại nghĩ không thông, bằng lòng gả cho kẻ vô dụng như Cốc Kiến Thành chứ!Những người ngày thường không đối phó với nhà hạ Cốc hoặc bọn họ đố kỵ ghen ghét nhà họ Cốc, bây giờ cảm thấy vô cùng vui sướng khi thấy trò cười của gia đình họ, quay đầu lại bàn tán với người bên cạnh, nói rằng Cốc Kiến Thành không biết xấu hổ, người đàn ông già xấu mà cưới vợ đến tận hai lần, lúc nào cũng thèm muốn các cô gái trẻ đẹp, không tự lấy gương ra mà soi xem dáng vẻ của bản thân mình thuộc loại nào.
Cốc Kiến Thành bắt đầu ù tai, không cần nghe kỹ anh ta cũng biết, những người này đang bàn tán về anh ta, cười nhạo anh ta.
Đối diện với những cặp mắt nghi hoặc, thương cảm, cười trên nỗi đau của người khác, cả người anh ta dường như sắp gục xuống, anh ta hất tung bàn ăn, bát đĩa vỡ hết cả: “Cút, cút hết mẹ đi, cút đi! “”Kiến Thành, Kiến Thành! ” Mẹ Cốc vội vàng ôm lấy con trai, vừa khóc vừa nói: “Kiến Thành, chúng ta về phòng đi, đi thôi, chúng ta về phòng! “Cốc Tiểu Mẫn nhìn trò cười diễn ra trong nhà mình, cả người run rẩy, vội vàng tiến lên giúp mẹ một tay: “Mẹ! “.