Thập Niên 70 Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 49: Nhà Tranh 1


Bạn đang đọc Thập Niên 70 Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa – Chương 49: Nhà Tranh 1


Cuối cùng làm cả ngày cũng nghênh đón giây phút đóng cửa tự nấu cơm, sau khi làm công xong, Lâm Ngọc Trúc hào hứng đi về nhà, Vương Tiểu Mai nhìn thấy bóng lưng cô bước nhanh cũng bĩu môi một cái.

Trong không gian đã có rất nhiều gạo được đặt chỉnh tề trong kho hàng, nói đến đây không thể không khen hệ thống được, lúa nước được tuốt thành 2 loại chế biến thô sơ và chế biến tinh vi, chỉ nhìn thôi cũng thấy bao nhiêu là điểm cống hiến rồi.

Bản thân cô đương nhiên ăn loại gia công tinh vi, gia công thô sơ cô đã lấy ra xem rồi, cũng không khác so với gạo các công ty lương thực tinh chế lắm, cũng không tốt ngoài mong đợi khiến Lâm Ngọc Trúc cực kỳ vui mừng, cô định đem gạo đã gia công thô sơ ra chợ đen bán, an toàn hơn nhiều so với bán gạo đã gia công tinh vi.

Đợi lửa nấu chín cơm gạo bên trên, quả cà trong không gian đã có thể thu hoạch được rồi, cô hái hai quả cà rồi rửa sạch sẽ đặt trên lồng hấp, đợi hấp chín rồi rắc thêm ít muối và tỏi vụn trộn thêm với hai giọt dầu vừng, ăn cũng ngon lắm.


Nói đến dầu vừng này lại không thể không khen ngợi hệ thống nhỏ nhà cô, các thể loại dầu được mở khóa trong cửa hàng thực phẩm phụ đã chứa đủ loại dầu cải, dầu vừng trong đó rồi.

Sau khi Lâm Ngọc Trúc mua xong dầu vừng còn cố ý lấy từ trong kho hàng ra nhìn, xuất hiện trong tay chính là một chiếc bình thuỷ tinh nhỏ trong suốt, mặt trước khắc hai chữ dầu vừng, cũng không có bao bì gì, rốt cuộc vẫn nhìn thấy chữ 200ml dưới đáy bình, tuy đắt tiền hơn dầu cải một chút nhưng vừa mở nắp ra đã thấy rất thơm, cũng không thể đặt ngoài ánh sáng được.

Chỉ có thể mỗi lần sử dụng xong lại nhanh chóng cất lại vào trong kho hàng, mấy nguyên liệu khác cũng có rất nhiều chủng loại, vui mừng nhất chính là xì dầu, vừa nhiều chủng loại mà mùi vị thì cực kỳ ngon.

Lâm Ngọc Trúc vui rạo rực ngồi cạnh lò bếp, chân run run chờ đợi cơm gạo của cô, còn hãnh diện nghĩ đến chuyện rốt cuộc cô cũng có thể tự do ăn cơm rồi!Sản phẩm mà không gian làm ra đương nhiên là tinh phẩm!Ăn cơm gạo to tròn trơn mềm cùng quả cà hấp thơm ngọt ngon miệng, Lâm Ngọc Trúc bất tri bất giác ăn hai bát cơm trắng to, đợi đến khi lấy lại được tinh thần, cô không kiềm được mà sờ mũi, hừm, hôm nay làm việc nhà nông chắc sẽ không béo đâu nhỉ?Chẳng qua cũng phải nói cây công nghiệp do không gian này trồng ra thật sự không tệ chút nào, gạo có hương thơm của gạo, quả cà có mùi vị của quả cà, nói như vậy có lẽ rất kỳ cục nhưng người đời sau ai mà hiểu thì sẽ hiểu thôi.

Một bữa trưa như vậy ở trong thôn cũng coi như cuộc sống khá thoải mái, có người cả một năm cũng không nỡ hấp mấy bát cơm trắng để ăn, còn muốn dựa vào cơm gạo để ăn no bụng thì càng không thể, nhà nào thương con thương cháu có lẽ sẽ cho con cháu ăn một chút, cũng có nhà ích kỷ chỉ vì một bát cơm gạo cũng có thể tranh nhau vỡ đầu.

Ăn cơm gạo xong, Lâm Ngọc Trúc lại nhớ thương con gà mái con trong không gian đến mức suýt chút nữa thì nước miếng chảy ra rồi, tạm thời vẫn chưa ăn được, nếu lấy con gà đó ra nấu canh, mùi thơm lại tung bay đầy sân thì đến lúc đó cũng khó để giải thích nguồn gốc của con gà mái.


Chỉ có thể đợi nhà tranh xây kín lại mới xem xem có thể nấu cơm ở trong được hay không, như thế về sau có làm đồ ăn nồng nặc mùi thịt cũng có thể làm xong trong không gian, không sợ bị người khác ngửi được.

Hai ngày sau, trước sự mong đợi vô biên của Lâm Ngọc Trúc, nhà tranh rốt cuộc cũng xây xong, Lâm Ngọc Trúc cực kỳ vui vẻ đi vào không gian tham quan túp lều nhỏ của cô, từ đó cô cũng coi như là người có nhà trong không gian rồi.

Lâm Ngọc Trúc dựng túp lều nhỏ bên dòng suối nhỏ, đứng từ xa nhìn lại có một chút cảm hứng nghệ thuật về một cây cầu nhỏ và dòng nước chảy, nhà tranh nhìn qua không lớn lắm nhưng sau khi đi vào trong thì tốt hơn nhiều so với phòng đất nhỏ của cô ở chỗ thanh niên trí thức, tuy trong phòng rỗng tuếch nhưng có vẻ trống trải thật.

Một túp lều nhỏ, một phòng bếp một nhà vệ sinh, kết cấu cũng coi như ngay ngắn, từ cửa chính vào có thể thấy phòng ngủ, Lâm Ngọc Trúc liếc mắt liền để một cái giường hai người lớn nằm, đằng sau còn có thể đặt thêm một cái ghế sô pha và bàn trà, dù sao không gian vẫn đáp ứng được, mấy cái cửa sổ sáng ngời ngời nhìn qua cực kỳ thư thái.

Đợi đi vào nhà bếp lại là mô hình hiện đại được lắp đặt thiết bị bán phần, tủ đựng bát, bồn rửa bát, bếp ga, cái gì cần có đều có, Lâm Ngọc Trúc đi đến trước bếp ga thử bật lửa vậy mà bật được thật, không kiềm được mà há hốc mồm, mở ngăn tủ bên dưới lò bếp, cái gì cũng không thấy, cô rất tò mò cái bếp ga này bật lửa kiểu gì.


“Chính là dùng đá năng lượng của Khải Tát Đại Lục, được gắn ở dưới đáy lò bếp, một viên đá năng lượng có thể cung cấp cho ký chủ hơn mười năm sử dụng đều không thành vấn đề nha.

” Hệ thống cực kỳ tự hào giải thích.

Lâm Ngọc Trúc vỗ một cái, công nghệ đen ơi công nghệ đen!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.