Thập Niên 70 Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa

Chương 47: Người Giả Lập Chệch Hướng Khỏi Quỹ Đạo 1


Bạn đang đọc Thập Niên 70 Xuyên Thành Quần Chúng Ăn Dưa – Chương 47: Người Giả Lập Chệch Hướng Khỏi Quỹ Đạo 1


Vương Tiểu Mai cũng mặc kệ Lâm Ngọc Trúc có thích nghe hay không, tiếp tục kề tai nói nhỏ với cô: “Thật ra chủ yếu là Lý Hướng Vãn, lúc cô ta còn chưa chuyển ra ngoài ở, Triệu Hương Lan đi theo ít nhiều cũng dính chút ánh sáng, có lần nào cô ta hầm thịt ăn mà Triệu Hương Lan đi theo không lăn lộn được hai ba miếng đâu, không nói đến thịt thì buổi sáng đi theo ngẫu nhiên cũng có thể lăn lộn được quả trứng gà hay dưa muối gì đó.

Bây giờ các cô chuyển ra ngoài ở vừa vặn rất tốt, cái gì cũng không lăn lộn được thì sao trong lòng có thể dễ chịu được?”Tuy trước đó nói là tách ra ăn nhưng hễ có đồ ăn ngon là Lý Hướng Vãn đều xới một bát tượng trưng cho bên kia nên cũng không phải cố ý chỉ cho mỗi Triệu Hương Lan, mấy người Vương Tiểu Mai cũng ăn được không ít.

Mấy ngày này bởi vì xây nhà nên thức ăn của nhóm thanh niên trí thức cũng coi như cải thiện kha khá, kiếp trước Lý Hướng Vãn đã trải qua những ngày gì đương nhiên chút thức ăn ấy cô ta không để vào mắt, bởi vậy trong đó liền dễ dàng xuất hiện sai sót.

Những thanh niên trí thức trong nhóm thanh niên trí thức khó tránh khỏi sẽ có người nảy sinh tâm tư riêng.


Dù sao thì có người chìa tay quen rồi mãi cũng thành thói quen, bất thình lình cô chặt đứt chỗ tốt của cô ta, trái lại cô ta còn căm ghét cắn lại cô một cái, những người như thế không phải số ít.

Theo nguyên tắc thông thường thì quan hệ giữa Lý Hướng Vãn và Triệu Hương Lan cực kỳ tốt, hơn nữa Triệu Hương Lan cũng không giống người có tầm nhìn hạn hẹp.

Lâm Ngọc Trúc liếc mắt nhìn Vương Tiểu Mai một cái, không kiềm được mà phỏng đoán lời của cô ta, cho dù lời này có là thật hay giả thì nói với cô cũng không có tác dụng gì, cô cũng không phải người thích truyền miệng lời ong tiếng ve, cơ mà quả thật cô có hơi nhiều chuyện.

Trong mấy thanh niên trí thức nữ bây giờ nhìn như quan hệ giữa Lý Hướng Vãn, cô và Triệu Hương Lan tốt nhất nhưng thật ra Lâm Ngọc Trúc biết cô và Lý Hướng Vãn chỉ có tình cảm bề ngoài thôi, việc nhỏ thì giúp đỡ lẫn nhau, việc lớn thì sẽ khác, hai người bọn họ như chị em gái plastic, chút tình nghĩa cũng không có.

Sở dĩ nhìn qua thấy tốt có lẽ là do kết quả của việc Lý Hướng Vãn cố ý xa cách Trương Diễm Thu và Vương Tiểu Mai, như thế vừa so sánh cũng không phải quan hệ giữa các cô tốt hơn nhiều.

Lâm Ngọc Trúc cũng không có ý định thân quen gì với Lý Hướng Vãn, niên đại này dân cư còn quê mùa không biết trọng sinh, xuyên qua, bàn tay vàng là gì, kể cả Lý Hướng Vãn có là tu sĩ người bật hack xuyên qua thì ai mà biết được, suy nghĩ của cô đương nhiên nhảy vọt hơn nhiều, Lâm Ngọc Trúc sợ hai người tiếp xúc với nhau lâu sẽ bị đối phương nhìn ra.


Mặc kệ trong nguyên tác khen nữ chính hào phóng lương thiện như nào, Lâm Ngọc Trúc đều không muốn đánh cược nhân tính của cô ấy, càng không muốn dồn mình vào chỗ nguy hiểm.

Hơn nữa, Lâm Ngọc Trúc càng ngày càng không cảm thấy cuộc sống của cô bây giờ chỉ là một quyển sách nữa, cô là người có máu có thịt, người bên cạnh cô cũng có máu có thịt, sống càng lâu ở đây, càng ngày Lâm Ngọc Trúc càng quên dần nội dung cốt truyện nguyên tác, thỉnh thoảng mới chợt thần kỳ nghĩ đến một hai chi tiết trong nội dung cốt truyện, trong mơ hồ luôn có một thứ trực giác nói với cô không thể quá tin cậy vào nội dung cốt truyện.

Nói như vậy thì cũng không thể dựa vào nội dung cốt truyện để xem Triệu Hương Lan, trái lại trong nguyên tác Triệu Hương Lan là một em gái không tồi.

Vương Tiểu Mai thấy Lâm Ngọc Trúc dùng ánh mắt không tốt lắm nhìn cô ta, không phục nói: “Ôi? Cô dùng ánh mắt gì nhìn tôi vậy.

“Lâm Ngọc Trúc nhếch mép cười: “Sao tôi nghe lại cảm thấy người trong lời cô nói giống cô hơn vậy?””! Sao cô lại nhìn tôi như vậy? Mặt tôi cũng đâu dày đến nỗi qua ăn trứng gà của người ta đâu.


” Tuy ăn không ít thịt hầm của người ta nhưng lúc làm việc cô ta cũng dốc sức giúp đỡ mà, Vương Tiểu Mai hơi tổn thương nhìn Lâm Ngọc Trúc.

Lâm Ngọc Trúc bị hỏi như vậy cũng nghẹn lại, hít một hơi, nghĩ thầm, em gái à, từ lúc tôi bước vào chỗ thanh niên trí thức này, cô vẫn luôn khiến tôi đau đầu, chẳng lẽ trong lòng cô không tự thấy à?Chẳng qua nói đến chuyện! tất nhiên Vương Tiểu Mai có chút bệnh vặt nhưng vốn không nên có ấn tượng cực xấu với cô ta, nói đến giúp đỡ trong nửa tháng này thì cô ta là người dốc nhiều sức nhất rồi.

Có thể danh tiếng của Vương Tiểu Mai trong chỗ thanh niên trí thức không tốt thật nhưng Lâm Ngọc Trúc cân nhắc đi cân nhắc lại, hai con mắt tối sầm lại, Triệu Hương Lan!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.