Bạn đang đọc Thập Niên 70 Xuyên Thành Nữ Tài Xế Lái Xe Tải – Chương 23
Đám người từ cửa thôn đi đến nhà ông An ở giữa thôn, số người từ mười mấy người đã tăng lên đến hai mươi mấy người rồi.
An Hoa tin rằng, nếu không phải bây giờ công việc ở đây còn khá nhiều thì số người ở đây có khi sẽ tăng lên gấp đôi.Nhà ông An, ở đây cũng được tính là đẹp.
Ngôi nhà gạch ngói đỏ, vuông vuông, sân rộng, vừa nhìn đã biết là dùng máu để xây lên.Lịch sử phát tài của An Quốc Cường tất cả đều là nhờ ông vô cùng chăm chỉ, vốn chỉ là một đứa nhỏ nông thôn cha không thương mẹ không yêu, bởi vì ăn không no, tức giận chạy ra bên ngoài, kết quả gặp được Tôn Hải lái xe lật xuống mương, cuối cùng cứu được Tôn Hải rồi kết thành anh em với Tôn Hải.
Sau đó nhờ dựa vào người thành phố Nam Hoa – Tôn Hải mà ông mới thoát khỏi gia đình của mình, đạt được công việc mà một số người trong thôn mơ ước.
Người nghèo trở nên giàu có, họ rất dễ lung lay.An Cường Quốc sau khi phát đạt muốn khiến cha mẹ bất công của ông phải nhìn ông với con mắt khác, thậm chí đủ sức sửa nhà cho nhà họ An, khiến mọi người biết ông đã phát đạt rồi!Nếu để An Hoa bình phẩm, cô chắc chắn sẽ nói đây là một sự lãng phí tiền bạc.“Ôi chao, mẹ Đại Trụ, có chuyện gì sao?”Mẹ Đại Trụ giúp đỡ gõ cửa nhìn Hồ Ái Đệ mở cửa sân nhà, bĩu môi nói: “Vợ ông Quốc Phú, An Hoa của anh cả nhà cô đến rồi….”An Hoa đúng lúc từ sau lưng mẹ Đại Trụ ló đầu ra, có chút nhát gan nói: “Thím hai, cháu là An Hoa.”Hồ Ái Đệ thấy đột nhiên lại mọc ra An Hoa, trong lòng nhịn không được có hơi hoảng sợ.
Hai ngày trước con trai gọi điện thoại về nhà nói có cách giành được chức vụ của An Quốc Cường đến tay nên chồng bà ta vội vàng mang tiền trong nhà, tự mình chạy đi kiếm con trai, sao công việc của Quốc Phú vừa có tin tức lại mọc ra một An Hoa này vậy?Nhưng mà, Hồ Ái Đệ là một người lòng dạ thâm sâu nên trên mặt bất động thanh sắc, chỉ lộ ra một nụ cười thật thà chất phác giống hệt con trai An Kim của mình: “Thì ra là An Hoa à! Mau vào đây, lâu lắm rồi không gặp cháu, vậy mà đã trở thành thiếu nữ rồi, thật sự là càng nhìn càng xinh đẹp…..”An Hoa: Người phụ nữ này, quả nhiên giống như trong ấn tượng, trên mặt phúc hậu, miệng thì như dính mật ong.
Bản thân mình cố ý làm cho cả người mình đầy bụi đất, vậy mà còn có thể mặt không đổi mà khen mình.
Khó trách, có thể đạt được sự yêu thích của hai ông bà nhà họ An.An Hoa thuận theo sức lực Hồ Ái Đệ kéo mình, đi vào ngôi nhà nông thôn khí thế to lớn này.
Người đi theo phía sau, cũng được Hồ Ái Đệ hiếu khách gọi vào cửa“Ôi, sau khi anh cả xảy ra chuyện, cả nhà chúng ta đều hoảng sợ không thôi.
May mắn là tổ tiên phù hộ, cuối cùng người cũng không sao….”Nhìn khuôn mặt tràn đầy lo lắng của Hồ Ái Đệ trước mặt mình, so với các loại hành vi của người phụ nữ này trong kí ức của nguyên thân, An Hoa nhịn không được cảm thán một câu, cao thủ trong dân gian.
Nếu không phải cô ở hiện đại đã gặp qua nhiều bạch liên hoa (người giả tạo, giả nai), e rằng cũng sẽ giống với nguyên thân tưởng rằng người thím hai trước mặt này là người trong nhà tốt nhất thứ hai, còn người tốt số một đó chính là anh cả họ An Kim.“Lần trước ông nội bà nội với chú cháu đến thành thị, trong nhà bận rối rít, không kịp đến thu dọn đồ đạc.
.