Thập Niên 70 Xuyên Thành Nữ Tài Xế Lái Xe Tải

Chương 20


Bạn đang đọc Thập Niên 70 Xuyên Thành Nữ Tài Xế Lái Xe Tải – Chương 20


Rõ ràng Hoàng Hiểu Mai giống bà ta đều là người ở nông thôn vậy mà lại không cần làm việc, không cần chăm sóc người già vô dụng trong nhà, không cần nhìn sắc mặt của người đàn ông.Hồ Hà càng nghĩ càng tức, thấy khuôn mặt xinh đẹp cười tủm tỉm kia của An Hoa, thật sự muốn tát cô, chỉ là nghĩ đến hơi sức kia của An Hoa lại rụt cổ về.Từ sau khi An Hoa xuyên không thì đã cảm thấy mình không hợp với người phụ nữ mập trước mặt này, bây giờ nhìn vẻ mặt đầy ghen ghét của bà ta, làm sao còn không rõ chứ! An Hoa lạnh lùng cười hai tiếng, cũng không lảm nhảm với bà ta nữa mà giả vờ vô tình mở túi urê ra sau đó cô lấy riêng thịt ba chỉ được bọc trong giấy dầu ra mở trước mặt Hà Hồ.“Ôi, thím Hồ, nghe nói nhà thím thường ăn thịt hầm, thím có thể dạy cháu làm thế nào để hầm thịt ba chỉ thơm ngon không?”Chồng Hồ Hà không cho bà ta nhiều tiền lắm, một tháng cũng không ăn được một bữa thịt thì làm gì có tay nghề hầm thịt chứ? Cho nên sau khi nghe thấy câu hỏi lịch sự của An Hoa, bà ta tức giận, hai tay chống nạnh chuẩn bị mắng.Lúc này An Hoa cảm thấy bà ta sắp nổi giận liền nhanh chóng mở cửa nhà mình rồi ném đồ vào trong, rầm một cái, khóa cửa lại.Hà Hồ mở to miệng chuẩn bị mắng: “…”Bên trong, An Hoa vừa ngâm nga bài hát vừa thu dọn những thứ tốt này, ngoài cửa Hà Hồ tức đến mức giậm chân, cuối cùng nghĩ đến vừa rồi bà ta còn chưa kịp chia sẻ tin tức với mấy người kia.Hà Hồ ngậm miệng lại rồi hừ lạnh một tiếng: Để cho nhà họ An các người nhảy nhót hai ngày, dù sao sớm muộn gì cũng sẽ bị đuổi đi.

Hừ!Trên xe công cộng lắc lư, đã ngồi đầy cả nam lẫn nữ già lẫn bé, chuyến xe này trực tiếp khởi hành từ thành phố Nam Hoa, đích đến là công xã Hồng Sơn thuộc thành phố Nam Hoa.Bởi vì lộ trình khá xa, hơn nữa là do chuyến xe này là chuyến xe đầu tiên vào sáng sớm, nên trên xe không có mấy người trò chuyện giao lưu với nhau, phần lớn mọi người đều yên tĩnh ngồi ở vị trí của mình nhắm mắt nghỉ ngơi, có mấy đứa nhỏ năng động, các bạn nhỏ này trên cơ bản đều rất ít ra ngoài.Lúc này An Hoa đang ngồi trên chuyến xe này, nhắm mắt nghỉ ngơi.Nhưng mà, từ bên ngoài có thể nhìn ra được, thần sắc cô tiều tụy, sắc mặt vàng vọt, miệng thì trắng xám, nhìn vào vành mắt, vẫn còn hơi sưng.


Mặc dù quần áo trên người sạch sẽ, nhưng lại được vá không ít chỗ rồi, trên chân cô đi một đôi dép nhựa đã được chắp vá nhiều lần bằng cặp gắp than và miếng nhựa đen, trông cả người vừa chán nản vừa đáng thương, khác hoàn toàn so với dáng vẻ rạng rỡ của ngày hôm qua.Xe quẹo gấp khiến thân thể An Hoa loạng choạng, động tác này cũng đã kéo tâm tư cô trở về.Lần này cô ra ngoài, là đến đại đội Hồng Miên thu nợ.Hôm qua, cô để An Quốc Cường từ bệnh viện trở về tìm ra sổ sách của nhà, bắt đầu tính toán.

Không tính thì không biết, vừa tính thì bị dọa sợ, mặc dù biết tiền mặt trong nhà sẽ không vượt quá một trăm đồng.


Nhưng mà, cô vẫn là bị số liệu trong sổ sách làm hoảng hốt.Ngoài ra, bởi vì cả nhà bốn người họ An bọn họ chi tiêu không nhiều, nhưng mà tiền tiết kiệm trong nhà cũng không nhiều.Trong nhà có ba người trưởng thành, nhưng do An Quốc Cường thường xuyên cần phải đi xe, thời gian ở nhà rất ít, phần lớn khẩu phần ăn của ông trên thực tế là đều cho ba người khác trong nhà ăn.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.