Thập Niên 70 Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp

Chương 22: Đó Là Ai Vậy


Bạn đang đọc Thập Niên 70 Xuyên Thành Nàng Dâu Xinh Đẹp – Chương 22: Đó Là Ai Vậy


“Ai da, chúng mày có gan làm mà không có gan mở miệng nói với chúng tao vài câu sao? Nhìn ánh mắt nó kìa, cứ như một lũ sói con vậy…”  An Tri Hạ hít sâu một hơi bước lên phía trước, nhét năm hào vào tay cô bé, xoa tóc cô bé cười nói: “Chị đã hứa mua rồi, các em còn khóc làm gì?””Chị, thật xin lỗi, chúng em, chúng em không nên đòi tiền của chị.” Cô bé khóc đến mức thở không ra hơi.Mọi người xung quanh bắt đầu nói An Tri Hạ có tiền mà ngu, không biết có giới hạn với loại hắc ngũ này, cũng có nghĩa là nhận thức tư tưởng của cô không cao, tranh cãi vô cùng ầm ĩ.Nhưng An Tri Hạ lại làm như không nghe thấy, hơi cao giọng nói mấy câu: “Tại sao lại không nên đòi? Những đồ khô này đều là các em hái từng cái xuống, xử lý sạch sẽ rồi phơi nắng khô.

Cá cũng là các em bất chấp nguy hiểm tính mạng phá băng câu lên.”   ”Hợp tác xã cung cấp và tiếp thị vẫn thu nhận những thứ này, tại sao chị lại không thể mua?””Ôi, thanh niên trí thức Tiểu An.” Thím vừa nói kia vội vàng kéo quần áo của cô: “Nếu cháu thiếu những thứ này thì cứ nói với thím, nhà thím có nhiều lắm, chẳng hạn như cà tím, đậu giác, củ cải, dương xỉ, măng khô, tám hào thôi cháu đã ăn được cả bao đầy rồi! Nếu như cháu muốn ăn cá thì thím bảo chú đi câu cho, hai con cá một xu, rất rẻ!”An Tri Hạ sửng sốt một chút, nghiêng đầu nhìn, đột nhiên cười lạnh một tiếng: “Thím Quế Hoa vì tranh mối làm ăn với trẻ con mà bắt người ta dùng thân phận nói chuyện, cũng quá đáng đi?””Thím.” Nhìn thấy ánh mắt kỳ lạ của những người xung quanh, thím Hoa Quế kia vội vàng nói: “Thím là sợ cháu bị lừa nên mới có lòng tốt khuyên cháu, sao cháu lại không biết đâu mới là người tốt vậy? Hơn nữa giá của thím còn rẻ hơn chúng nó nhiều.””Các cháu là trẻ con đến từ thành phố không hiểu chuyện, tiêu xài hoang phí, cứ như vậy qua năm mới không có gì ăn nữa đâu.””Chuyện đó không cần thím Hoa Quế quan tâm.” An Tri Hạ không khách khí nói một câu, sau đó vỗ vai cậu bé, giọng điệu dịu đi một chút: “Lần sau em không được phép đi câu cá một mình nữa, phải có người lớn trong nhà đi cùng, lát nữa các em không cần giao đồ đen nhà chị gấp, chị còn có rất nhiều đồ cần mua nữa.”Cậu bé gật đầu lia lịa, nước mắt trong mắt cũng bị gạt hết đi.Cậu bé vội vàng lau hai cái, ngồi xổm người xuống cất đồ vật vào túi cùng hai cô em gái.”Cháu, cháu.” Thím Hoa Quế không cam lòng chỉ vào An Tri Hạ, oán hận nói: “Cháu biết chúng nó là ai không mà dám đứng ra bênh vực bọn chúng! Tổ chức bắt bọn chúng sống trong chuồng bò, đó chính là sai lầm của bọn chúng, cho sống khổ cực để tỉnh người ra.

Cháu mua đồ của chúng nó tức là thông đồng làm bậy với chúng nó, muốn sống cùng nhau trong chuồng bò à!””Thím Hoa Quế, thím sai rồi, cháu đang ủng hộ quyết định của tổ chức.


Bọn họ lên núi hái lâm sản, xuống sông bắt cá, đều là lao động vất vả mới kiếm được, bọn họ đang cải tạo đấy ạ.

Cháu mua đồ của bọn họ là khẳng định sức lao động của bọn họ.” An Tri Hạ ôm ngực cười mà như không cười nói: “Cũng không thể để người ta vừa sống vừa làm công việc bẩn thỉu mệt mỏi mãi được, không định cho bọn họ kiếm chút ân no bụng sao? Mọi người nhìn mấy đứa bé này gầy thế nào rồi.


Đến con ngựa còn phải ăn cỏ mới chạy được, cháu không thể làm ra chuyện bóc lột người khác đâu.”Mọi người nghe theo lời cô nhìn về phía ba đứa trẻ, lúc này đã là giữa tháng mười hai âm lịch, quần áo đệm bông của bọn trẻ vừa nhìn đã thấy mỏng manh không ấm áp, khuôn mặt nhỏ lạnh cóng thâm đen, tay cũng bị sưng đỏ hơn cả người lớn.

Nếu là con nhà mình, không biết bọn họ sẽ đau lòng như thế nào.

Lại nhìn những đôi mắt lồi to bất thường vì gầy gò, tất cả đều ngậm chặt miệng, xấu hổ bỏ đi.”Đó là ai vậy?” Kỳ Vân Lan và Trần Tư Khả đứng xa xa, ánh mắt loé lên hỏi: “Sao em lại nghe nói đến cái gì mà loại hắc ngũ vậy?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.