Bạn đang đọc Thập Niên 70 Xuyên Thành Bạn Thân Nữ Chính – Chương 38
Tiểu Ôn Lễ trở về nhà, ngồi lên băng ghế nhỏ: “Bà ơi, hôm nay bà có thấy đỡ hơn chút nào không ạ?”Lý Thu Hồng: “Đỡ hơn nhiều rồi, hiện giờ người bà nóng hầm hập đây, đợi vài hôm nữa là khỏe ngay, cháu đừng lo lắng.”Tiểu Ôn Lễ vừa nghe: “Vậy hôm nay bà có muốn nghe cháu hát, muốn nghe kể chuyện nữa không?”Lý Thu Hồng lắc đầu: “Hôm nay thì không cần, hôm nay cháu ngồi tâm sự với bà, có được không?”Tiểu Ôn Lễ: “Được ạ.”Lý Thu Hồng: “Vậy cháu kể bà nghe xem, hôm nay cháu làm những gì, ăn gì rồi?”Tiểu Ôn Lễ xòe ngón tay ra đếm: “Hôm nay cháu rửa khoai lang, nhóm lửa, ăn cháo khoai lang với trứng luộc.”Lý Thu Hồng: “Nhà chúng ta còn có trứng gà sao? Nếu còn thì chúng ta không đem đi đổi, để lại đợi bà khỏe rồi chúng ta xào trứng gà ăn, mời thanh niên trí thức Lâm ăn cơm.”Tiểu Ôn Lễ: “Vâng, vẫn còn trứng đấy ạ, cháu cất hết đi rồi.” Một ngày hai quả trứng gà, ngày nào thằng bé cũng đi nhặt trứng hết, biết trứng có thể đem đổi lấy tiền cho bà mua thuốc nên thằng bé cất rất cẩn thận.Trong lúc hai bà cháu trò chuyện, Lâm Dư Dư đã lên trên núi.
Lên núi, mặc kệ là loại thảo dược nào, miễn hữu dụng là cô hái hết.
Tháng tư, vạn vật hồi sinh, ngoại trừ thực vật còn có động vật.
Mấy con thỏ hoạt bát ở trên núi chạy khắp nơi, còn có gà rừng.
Gà rừng tháng tư bắt đầu đẻ trứng, lúc này đã bắt đầu rồi, Lâm Dư Dư tìm được gà rừng đương nhiên cũng tìm được trứng gà rừng, nhưng cô không bắt gà, chỉ nhặt mỗi trứng, cô không biết xử lý lông gà thế nào.
Cô tính chờ Lý Thu Hồng khỏe lại mới bắt gà, lúc đó nhờ Lý Thu Hồng làm lông hộ.Rất nhanh đã đến trưa, Lâm Dư Dư liền xuống núi, trứng gà đặt dưới đáy sọt, bên trên là thảo dược và mấy quả mơ.
Phải biết rằng, ở thế giới của cô trước khi mạt thế tới, loại mơ này toàn phải bỏ tiền ra mua, giá còn không rẻ.Lâm Dư Dư xuống núi cũng chọn thời gian, khoảng 12 giờ bắt đầu về, đúng giờ tan tầm của mọi người.
Bởi vậy mà trên đường về cũng gặp được mấy người.
Nếu là mấy ngày trước, ấn tượng của mọi người về Lâm Dư Dư là thanh niên trí thức mới tới, làm việc khá cần mẫn, nhưng tới hôm nay, ấn tượng của mọi người về Lâm Dư Dư đã là một thanh niên trí thức rất có lòng biết ơn.“Thanh niên trí thức Lâm, sức khỏe cô không tốt mà vẫn đi hái rau dại à?”“Thanh niên trí thức Lâm, không khỏe sao cô không nghỉ ngơi đi?”“Thanh niên trí thức Lâm…”Thành ý của thôn dân thể hiện rất trực tiếp, Lâm Dư Dư tốt với Phạm Oa Lý, bọn họ tất nhiên sẽ nhiệt liệt hoan nghênh, mấy thanh niên trí thức mà mắt treo tận đỉnh đầu*, bọn họ cũng sẽ không vội vã chạy theo nịnh bợ làm gì, ai mà không phải người chứ?*Vênh váo, khinh thường người khác, tự cho mình là cao quýLâm Dư Dư nói: “Hôm qua tôi ra giếng múc nước gặp đứa bé tên Phạm Ôn Lễ đang múc nước, thiếu chút nữa thì ngã xuống giếng, vừa hỏi mới biết được, hóa ra là thím sinh bệnh, gần một tháng rồi chưa rời giường được nên Phạm Ôn Lễ mới tự đi múc nước.
Đã vậy, tôi cũng đến xem tình hình thế nào, thấy thảo dược trên núi chữa được bệnh của thím ấy nên hôm nay lên núi hái ít thảo dược về.”Chuyện Lý Thu Hồng bị bệnh mọi người đều biết, nhưng ở nông thôn lâu lâu đau ốm là bình thường, mọi người cũng không để tâm, hiện tại nghe Lâm Dư Dư nhắc tới, mọi người nghĩ mà sợ.
Ngộ nhỡ Tiểu Ôn Lễ gặp chuyện gì thì Lý Thu Hồng nói không chừng cũng đi theo luôn mất.Trẻ con ở nông thôn không ai quản lý, phá phách không còn đỡ, bọn chúng còn hay chạy loạn khắp nơi.
Đặc biệt là mấy đứa nhỏ tuổi, bởi vì lớn hơn một chút sẽ phải làm việc nhà hoặc phụ việc cho người lớn.
Nhưng kể cả thế, người lớn thường tránh đưa con em mình đến gần giếng nước và chỗ bờ sông, bờ suối, sợ bọn chúng không may chết đuối.
Trước kia cũng từng phát sinh chuyện như vậy, đặc biệt là mùa hè, trời nóng, bọn trẻ xuống nước nghịch sau đó liền chết đuối, vậy nên các phụ huynh đặc biệt để ý chuyện này..