Bạn đang đọc Thập Niên 70 – Xuyên Sách Làm Đại Lão – Chương 39: Sao Mẹ Lại Tới Đây
Bệnh viện.Lưu An Nam bận trước bận sau, vừa bưng trà rót nước, vừa ân cần hỏi han.
Chu Minh Tô nghiêng mặt quay đi, không để ý đến anh ta.“Đầu vẫn choáng váng à? Có chỗ nào không thoải mái không?” Lưu An Nam định sờ tay lên miệng vết thương trên trán Chu Minh Tô, lại bị Chu Minh Tô duỗi tay gạt ra.Lưu An Nam xấu hổ rụt tay lại: “Minh Tô, là lỗi của anh.
Em oán anh anh có thể hiểu được, anh cũng không có cách nào khác, Nhà họ Chương đối với anh ân trọng như núi, chuyện của nhà họ Chương anh không thể mặc kệ được.”Chu Minh Tô lập tức ngồi thẳng dậy: “Quản quản quản! Chuyện gì anh cũng quản! Bà Chương bị ốm anh muốn xen vào em có nói nửa câu nào không? Nếu như nhà họ Chương gặp nạn anh muốn xen vào, em cũng không còn lời nào để nói.”“Nhưng Chương Đức Tổ muốn danh ngạch vào đại học Công Nông Binh, bảo anh nghĩ cách, anh cũng đòi xen vào.
Anh ta đua đòi, chướng mắt công việc bình thường, muốn vào nhà máy lớn có phúc lợi tốt anh cũng xen vào.
Anh ta kết hôn, muốn anh bỏ tiền lễ hỏi, con anh ta đi học muốn anh bỏ tiền học phí, hiện tại anh ta muốn mua phòng ở đơn vị, cần trợ cấp một khoản tiền, lại muốn anh bỏ ra.”“Lưu An Nam, anh cho rằng anh là ai? Anh có năng lực lớn đến mức nào, có thể kiếm được bao nhiêu tiền? Nhà họ Chương có chuyện gì anh cũng muốn quan tâm, anh quan tâm hết được sao? Anh lo lắng cho nhà họ Chương thỏa đáng, còn vợ anh, con anh thì sao? Anh có bao giờ nghĩ tới tôi với Manh Manh không?”Khi nói chuyện, hốc mắt cô ấy đã đỏ bừng.Lưu An Nam càng áy náy hơn: “Anh…!Minh Tô, anh sẽ cố gắng kiếm tiền, cùng lắm thì anh lại tìm việc làm thêm, khi không có lớp, anh sẽ làm, không được nữa, thì anh còn có thể viết bài gửi cho các tờ báo.”Chu Minh Tô cười mỉa mai: “Anh chỉ có một người, một ngày cũng chỉ có hai mươi tư tiếng, anh có thể làm được bao nhiêu? Huống chi, anh có năm đồng, nhà họ Chương sẽ đòi anh năm đồng.
Anh có mười đồng, nhà họ Chương sẽ đòi mười đồng.
Đợi đến khi anh có một trăm đồng, nhà họ Chương cũng sẽ đòi một trăm đồng.”Lưu An Nam nhíu mày: “Minh Tô, em đừng như vậy! Anh biết mấy năm qua đã để em và Manh Manh phải chịu ấm ức, là anh vô năng, anh…”Lời còn chưa nói dứt, bà Chương và Lưu Định Viễn đã bước vào.“Còn ấm ức cơ à? Cô ta chỉ là một con nhóc nhà quê, có thể gả cho phó giáo sư như con, đến tỉnh thành hưởng phúc, không cần bán mặt cho đất bán lưng cho trời ở nông thôn đã là tốt lắm rồi, còn ấm ức chỗ nào?”Lưu An Nam ngẩn người: “Mẹ, sao mẹ lại tới đây?”“Mẹ không thể tới đây à? Nếu mẹ không tới, không phải con đã bị cô ta lừa rồi sao!”“Lừa?”“Con ngốc hay không thế?” Bà Chương chỉ tay vào Chu Minh Tô: “Đầu cô ta chỉ rách chút da như vậy, cũng cần nằm viện sao? Hơn nữa, cô ta ngày nào cũng tung tăng nhảy nhót, sao hôm nay nói choáng váng là choáng váng ngay được? Con dùng đầu óc của mình ngẫm lại xem, mẹ vừa mới đến tìm con vay tiền, cô ta lập tức ngất xỉu ngã rách da đầu phải đưa tới bệnh viện, làm ầm ĩ đến nỗi người trong khu tập thể đều biết, người khác sẽ nói nhà chúng ta thế nào?”“Còn không phải muốn con nghĩ là mẹ làm hại cô ta sao? Mẹ chưa hề động tới cô ta một đầu ngón tay nào đâu đấy! An Nam, cô ta đang giả vờ ngất xỉu để tiện uy hiếp con thôi, con không nhận ra sao?”Lưu An Nam lập tức cảm thấy đau đầu: “Mẹ, mẹ hiểu lầm rồi, Minh Tô không phải người như vậy.
Cô ấy bị tụt huyết áp, nhất thời khó thở công tâm, cho nên mới bị ngất, không cẩn thận ngã vào góc bàn.”“Khó thở công tâm?” Khóe mắt bà Chương khẽ nhướng lên: “Ui, mẹ chẳng qua chỉ hỏi vay con chút tiền, cô ta đã khó thở công tâm rồi?”“Bà Chương, bà vay tiền thật sao? Mấy năm nay bà vay còn ít à? Có lần nào trả lại chưa? Chỉ biết vay không trả, cũng gọi là vay?”Bị chọc thủng ý đồ, bà Chương thẹn quá hóa giận: “Mày…!Mày…!An Nam…!An Nam!”Bà ta quay đầu giữ chặt tay Lưu An Nam: “Nhớ trước đây, khi ba mẹ con mất, con mới mười hai tuổi, đúng là đang tuổi ăn tuổi lớn.
Người xưa đều nói, thanh niên choai choai ăn nghèo cha mẹ.
Khi đó nhà họ Chương chúng ta cũng không giàu có gì, nhưng mẹ và cha dù phải tiết kiệm đồ ăn của mình, cũng muốn để con được ăn no.”“Sau đó con thi đỗ cấp ba, đúng lúc cha con bị bệnh, trong nhà lại càng khó khăn hơn.
Con hiểu chuyện, chủ động đưa ra ý kiến nghỉ học tìm việc làm, nhưng cha con không chịu, thà khiến Đức Tổ nghỉ học, cũng muốn nuôi con ăn học tiếp.
An Nam, con vuốt lương tâm mình tự hỏi xem, nhà họ Chương chúng ta đã từng làm gì có lỗi với con chưa?”Nghe thấy thế, khóe mắt Lưu An Nam ươn ướt: “Không có, mẹ, ân đức của nhà họ Chương đối với con, con đều ghi tạc trong lòng, cả đời này sẽ không quên.”“Được! Con nhớ rõ là được rồi!” Bà Chương lau nước mắt: “Năm đó, nếu không phải vì con, Đức Tổ sẽ không bỏ học, nếu thằng bé không bỏ học, nói không chừng bây giờ cũng có tương lai rồi.”….