Thập Niên 70 Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan

Chương 51


Bạn đang đọc Thập Niên 70 Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan – Chương 51


Bà cụ Lưu lập tức lớn tiếng nói: “Cho nhà chúng ta làm gì, nhà cháu cũng khó khăn cần gấp hơn, đợi lát nữa thì mang về đi, bà ngoại không cần.”Trương Manh mỉm cười: “Bà ngoại, hiện tại nhà chúng cháu đã tốt hơn trước rồi, bà không cần lo lắng cho nhà cháu không có gì ăn nữa đâu.


Nếu không đủ lương thực thì bà nội cháu cũng sẽ không bảo cháu mang qua cho nhà bà ngoại, đúng không ạ? Bà ấy, cứ yên tâm nhận đi.” Trương Manh vừa nói vừa đỡ bà cụ Lưu vào phòng.Vừa đi vào, tròng mắt Trương Manh khẽ chuyển động, nếu cô nhớ không lầm thì tuy rằng nhà bà ngoại không phải rất giàu có nhưng cũng không thể nghèo thành dáng vẻ này.Lúc này, căn phòng trong mắt cô vốn phải có những vật dụng trong nhà lại trống trơn, giống như trước kia đã bị người khác cướp sạch.“Bà ngoại, thế này là có chuyện gì thế?” Trương Manh nhìn bà cụ Lưu, chỉ căn nhà trống không.Bà cụ Lưu nhìn quanh nhà, hốc mắt lập tức đỏ lên: “Đừng nói nữa, cậu nhỏ của cháu, mấy ngày trước đó nó say mê đánh bạc.

Cũng không biết là chuyện gì xảy ra, ngay từ đầu thì vận may của nó rất tốt, còn thắng được một ít tiền, chẳng qua về sau vẫn luôn thua mãi.

Cậu nhỏ cháu không phục, dám đi ngân hàng tư nhân mượn tiền đánh bạc, hiện tại thiếu nợ người ta hơn mấy trăm đồng tiền, mấy hôm trước đã bị người ta bắt đến nơi đó, lần này ông ngoại cháu đi là để chuộc cậu nhỏ của cháu về.”“Cậu nhỏ sao lại mê muội như vậy, đánh bạc thì có gì hay, tại sao cậu ấy lại đi chơi cái này chứ? Hơn nữa nếu như bị người ta phát hiện thì mất mạng đấy.”Trương Manh có ấn tượng rất sâu với cậu nhỏ này.Kiếp trước, cậu nhỏ rất hay giúp đỡ cô, mỗi lần đụng phải trên phố, cậu ấy đều cho cô một ít tiền.“Bà cũng không biết nó xảy ra chuyện gì, gần đây cậu nhỏ của cháu giống như đã biến thành một người khác, không khác gì trúng tà, cho dù mọi người giải thích với nó như thế nào nó cũng không nghe.


Nói nhiều thì nó sẽ dùng ánh mắt đáng sợ trừng mọi người, nói cả nhà chúng ta đừng lo chuyện của nó.” Nhắc đến đứa con trai nhỏ này, vẻ mặt bà cụ Lưu đầy buồn bã.Đúng lúc này, bên ngoài vang lên giọng nói của một đám người “Là mấy người ông ngoại cháu đã trở lại.” Bà cụ Lưu nhanh chóng lau nước mắt đi ra ngoài.Trương Manh cũng đi theo.Trong sân, bốn người cậu nhà họ Trương đều ở chỗ này, trong đó cậu nhỏ bị cột bởi một cây dây thừng.“Có chuyện gì thế?” Bà cụ Lưu nhìn con trai nhỏ bị trói thành bánh quai chèo, vẻ mặt đau lòng nhìn về phía mấy đứa con trai và chồng mình.“Mẹ, vừa nãy em trai lại muốn đi đánh bạc, bọn con hết cách, chỉ có thể trói nó lại rồi mang về.” Người trả lời là cậu cả của Trương Manh, Lưu Hướng Bình.“Con vẫn còn muốn cược, con phải cược lấy lại, lấy lại những thứ đã mất.” Lưu Hương Quốc bị trói không ngừng vặn vẹo cơ thể, hai mắt đờ đẫn miệng há to hét lên những lời này.Bà cụ Lưu nhìn con trai út đã gầy đi rất nhiều chỉ trong một thời gian ngắn ngủi, đau lòng đến độ trực tiếp bật khóc: “Rốt cuộc chúng ta đã tạo nghiệt gì vậy? Sao Hướng Quốc lại trở nên như vậy? Sao số tôi khổ thế chứ, đứa con gái duy nhất cũng đã mất, bây giờ ngay cả con trai út cũng trở thành dáng vẻ như thế này.”Trương Manh đứng sau lưng bà cụ Lưu chậm rãi đi đến trước mặt Lưu Hướng Quốc, ngọc bội ở trước ngực nóng bỏng.Gần đây cô phát hiện chỉ cần xung quanh mình có thứ không sạch sẽ, viên ngọc cô đeo trên người sẽ tỏa ra nhiệt độ rất cao.”Rốt cuộc anh là ai, nhập lên người cậu nhỏ của tôi để làm gì? Mau nói, nếu không đừng trách tôi không khách sáo với anh.” Trương Manh mở to mắt nhìn Lưu Hướng Quốc vẫn đang luôn miệng kêu gào đòi đi đánh bạc với ánh mắt nghiêm nghị sắc bén.Người nhà họ Lưu vừa nghe thấy cô nói câu này với Lưu Hướng Quốc, tất cả đều lộ ra ánh mắt kinh ngạc nhìn cô và Lưu Hướng Quốc.“Manh Nhi, cháu, cháu đang nói gì vậy, cậu nhỏ của cháu nó làm sao vậy?” Bà cụ Lưu xoay người bắt lấy cánh tay Trương Manh.Trương Manh thu lại tầm mắt đang đặt trên người Lưu Hướng Quốc, nhìn về phía bà cụ Lưu: “Bà ngoại, cậu nhỏ của cháu bị thứ không sạch sẽ bám vào người, cậu nhỏ bây giờ không phải là cậu ấy, mà là một oan hồn khác.”“Phải, tôi là một oan hồn khác.

“Ngoại trừ hai ông bà cụ Lưu còn khá bĩnh tĩnh ra, những người khác đều kinh ngạc nhìn Lưu Hướng Quốc đang bật cười ha ha.Lưu Hướng Quốc đang cười đột nhiên trên khuôn mặt lộ ra biểu cảm dữ tợn nhìn chằm chằm Trương Manh: “Con nhóc thối, không nghĩ tới ánh mắt mày lại sắc bén như thế.


Lại có thể nhìn ra tao.”Người nhà họ Lưu bị Lưu Hướng Quốc đột ngột thay đổi giọng nói dọa sợ đến mức lần lượt lùi sau một bước.Chỉ có Trương Manh vẫn đứng yên tại chỗ không hề nhúc nhích..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.