Bạn đang đọc Thập Niên 70 Trọng Sinh Mê Tín Dị Đoan – Chương 43
Trương Manh mở miệng, để tránh cho nhà họ thật sự tặng luôn sọt khoai lang kia, cô chỉ đành nhận lấy: “Vậy thôi được rồi, rổ trứng này là đủ rồi, đừng lấy thêm những thứ khác cho cháu nữa.”Sau khi cô nhận rổ trứng gà, vội vàng nháy mắt ra hiệu cho Trương Xuân Sinh.Trương Xuân Sinh lập tức tạm biệt gia đình mẹ vợ, đưa Trương Manh đi về phía thôn Trương Gia.Mãi chạng vạng xe bò mới tới thôn Trương Gia, vừa vào thôn, mấy thôn dân chặn lại xe bò của Trương Xuân Sinh lại.“Tiểu Manh, sao giờ cháu mới về thế, mau về nhà đi, nhà cháu có khách tới chơi, là một quân nhân đó.
Nhìn có vẻ rất ngoan ngoãn, còn lái chiếc xe gì tới nữa, cực kỳ đẹp.”Trương Manh nghe xong nói tạm biệt với thôn dân rồi tự hỏi người lính đến nhà mình này là ai.Trương Xuân Sinh tăng tốc xe bò, chẳng mấy chốc đã dừng xe ở bên ngoài nhà họ Trương.Chiếc xe quân đội màu xanh lá cây mà thôn dân vừa rồi nhắc tới đang đậu trước cửa nhà họ Trương.Trương Xuân Sinh tò mò bước xuống xe bò, ngắm nhìn xung quanh chiếc xe này: “Còn đúng là xe hơi, bác lớn bằng từng này rồi, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy xe hơi đó, bác nghe nói thứ này còn nhanh hơn cả xe bò nữa.”Trương Manh mỉm cười với ông ấy, lập tức bước vào nhà.Cô vừa mới vào sân, đã nhận ra sân nhà mình có hơi khác so với ngày thường một chút.Góc phía tây trong sân nhà cô chất một đống củi dùng để đốt, còn mảnh đất trong vườn nữa, hình như cũng bị người xới lên.“Manh Nhi, cuối cùng con cũng về rồi, mau vào thôi, đồng chí Cổ tới nhà chúng ta, cậu ấy đợi con ở nhà cả một ngày rồi.”Bà nội Trương bước từ trong bếp ra với một con gà rừng bị vặt trụi lông trên tay, vừa bước ra đã thấy cháu gái Trương Manh đang đứng trong sân.“Bà ơi, con gà bà đang cầm ở đâu ra vậy?”Bà nội Trương cười ha ha nói: “Con gà này là gà rừng, là do lúc nãy đồng chí Cố đốn củi giúp nhà chúng ta xong lên núi bắt về đấy.
Đồng chí Cổ này thật sự rất giỏi, lên núi một chuyến đã có thể bắt được gà rừng về rồi.”Nói đến đây, cuối cùng bà nội Trương cũng nhìn thấy Trương Xuân Sinh trở về cùng cháu gái mình: “Trưởng thôn cũng tới rồi à? Vừa hay, trưởng thôn cũng ở lại dùng bữa nhé? Trong nhà chúng tôi cũng không có đàn ông con trai nào ngồi cùng khách, anh đón tiếp hộ chúng tôi nhé!”Trương Xuân Sinh liếc nhìn con gà rừng béo mập trong tay bà cụ Trương, con này mà xào thì nhất định vừa thơm vừa ngậy.Ông ấy nghĩ đến đây thì không khỏi chảy nước miếng.“Vậy được ạ, cháu cũng mặt dày ở lại ăn bữa cơm.” Trương Xuân Sinh đỏ mặt ngượng ngùng đồng ý.“Bà nội, Cố Minh…!đồng chí Cổ đâu? Anh ấy ở đâu ạ?” Suýt nữa thuận miệng gọi tên của anh rồiBà nội Trương không phát hiện sự kì lạ của cháu gái mình, vui vẻ đáp: “Thằng bé ở trong phòng, đang chơi với em trai cháu đấy.
Đứa nhỏ này rất tốt, lễ phép, vừa đến nhà chúng ta đã giúp nhà chúng ta làm việc, không tệ.”Nói gần nói xa, lời của bà nội Trương toàn bộ đều là yêu thích Cố Minh Đài.Trương Manh mỉm cười, không nói gì, quay người vào phòng.Trương Xuân Sinh đi theo phía sau.
Lúc họ người trước người sau bước vào nhà họ Trương thì lập tức nhìn thấy một người đàn ông cao lớn mặc đồng phục quân đội đang ngồi bên trong, mỉm cười ôn hòa kể cho Tiểu Trương Đào nghe những chuyện đặc sắc ở bên ngoài.“Chị, chị về rồi.” Tiểu Trương Đào ngẩng đầu, nhìn thấy Trương Manh trở về, lập tức từ trên ghế trượt xuống, sải đôi chân ngắn ngủn chạy qua.Cổ Minh Đài đưa lưng về phía cô chậm rãi quay người lại, khóe môi mang theo ý cười chào hỏi với Trương Manh đang bước qua: “Đồng chí Trương, chúng ta lại gặp nhau rồi.”Trương Manh nhìn người đàn ông đẹp trai cao lớn đang đứng trước mặt, mặt già đã sống qua hai đời ửng đỏ, khẽ khàng đáp một tiếng: “Đúng vậy, đồng chí Cố, chúng ta lại gặp nhau rồi.”Cổ Minh Đài vừa định lên tiếng, bỗng nhiên nhìn thấy Trương Xuân Sinh đứng sau lưng Trương Manh: “Người này là?”Trong thời đại này, quân nhân rất được người ta kính trọng, Trương Xuân Sinh thấy người quân nhân này nhắc đến mình, lập tức xung phong chạy đến tự giới thiệu với anh: “Xin chào, xin chào, bác là Trương Xuân Sinh, trưởng thôn của thôn này.”“Thì ra là trưởng thôn Trương, xin chào, cháu là Cố Minh Đài, trưởng thôn gọi cháu đồng chí Cố là được.
Trưởng thôn, cháu có việc muốn nói riêng với đồng chí Trương, không biết bác có thể…”Trương Xuân Sinh hiểu ý anh ngay, lập tức nói: “Không thành vấn đề, bác ra ngoài ngay.” Trước khi đi, Trương Xuân Sinh còn rất nghĩa khí đưa Tiểu Trương Đào ra ngoài theo.Lúc này, trong phòng lớn yên tĩnh chỉ còn lại hai người họ.Trương Manh khó hiểu nhìn anh: “Đồng chí Cổ, anh có chuyện gì muốn nói với em vậy?”.