Đọc truyện Thập Niên 70 Thầy Đoán Mệnh Làm Nam Thanh Niên Trí Thức – Chương 9
Bầu không khí trên bàn cơm khá ngượng ngập, mọi người lúng túng không biết nói gì nên đành yên lặng ăn, chỉ có bà Điền là liên tay tiếp thức ăn cho con gái và cháu ngoại.Thấy chồng từ đầu bữa đến giờ không gắp thức ăn, Điền Tú Phương đang định chia một ít trứng gà từ chén mình sang cho anh.
Thế nhưng chưa kịp làm gì đã bị Văn Trạch Tài phát hiện và khẽ lắc đầu ngăn cản.
Lúc này có cho anh thịt rồng e rằng cũng nhạt như nước ốc mà thôi.
Ai đời, chỉ một tí tẹo trứng gà cũng đủ khiến hai mẹ con cô ấy hạnh phúc tới như vậy.
Cái thằng cha nguyên chủ khốn nạn này, đúng là sống uổng phí cả kiếp người mà!Tuy hai vợ chồng chỉ âm thầm ra dấu cho nhau nhưng vẫn không thể lọt qua tầm mắt của Ngô Mai ngồi đối diện.
Chị không khó chịu khi mẹ chồng thiên vị cô út nhưng lại cực kỳ chướng mắt trước sự quan tâm của cô ấy dành cho chồng.
Nếu thằng đó là người tử tế thì không nói làm gì, đằng này nó có ra cái giống ôn gì đâu, cho ăn chỉ tổ lãng phí của giời.
Thế là trong một phút bốc đồng, Ngô Mai liền buột miệng nói ra tiếng lòng: “Tú Phương đúng là thời thời khắc khắc chỉ lo nghĩ cho dượng út nhỉ?!”Lời vừa vuột ra khỏi miệng, Ngô Mai lập tức hối hận xanh ruột.
Thôi chết rồi, phen này coi như xong đời, thật là “một phút bốc đồng, cả đời bốc cứt”.Đúng như chị lo sợ, Điền đội trưởng mặt mũi xám xịt, mạnh tay đập bộp đôi đũa xuống bàn đang định nổi trận lôi đình, thì may thay Văn Trạch Tài kịp thời giải vây: “Chị cả, em thấy Cung Tử Tức (*) dưới lệ đường của chị hiện lên rất rõ.
Chắc chắn một vài ngày tới sẽ đón tin vui.
Nhân đây người em rể này xin chúc mừng anh chị trước nha.”[(*)Cung Tử Tức dùng để luận đoán số lượng con cái nhiều hay ít, có khả năng sinh đẻ hay tuyệt tự, tình cảm giữa đương số với con cái thắm thiết hay lỏng lẻo, quá trình sinh sản thuận lợi hay không, hậu vận đại khái của con cái ra sao, trong quá trình trưởng thành có gặp hung hiểm gì không…tất cả những điều này đều phải luận đoán thông qua cấu tạo và màu sắc của Cung Tử Tức.Vị trí: Cung Tử Tức nằm ngay phía dưới mắt gọi là lệ đường (hay còn gọi là bọng mắt).-Về mặt liên hệ đến vận mạng con cái: Nếu lệ đường đầy đặn tươi hồng thì con cái được thừa hưởng phúc lộc tự nhiên, có cơ hội làm vinh hiển tổ tông.- Trái lại nếu lệ đường sâu hõm, màu sắc thô sạm là biểu hiện con cái không ra gì, cha cọp sinh con chó.
Hoặc nếu có các vết sẹo hay bị tật bẩm sinh là số tuyệt tự hoặc có con thì khi già cũng thành cô đơn.Ngoài ra một số người còn phân biệt lệ đường bên phải ứng với con gái, bên trái ứng với con trai.]Hả? Cung Tử Tức là cái gì? Ngô Mai ù ù cạc cạc chả hiểu mô tê gì nhưng lại nghe rất rõ ràng hai từ “hỷ sự”.
Kệ, chẳng cần quan tâm hỷ cái gì, nôm na chỉ cần có “hỷ” thì đều là chuyện tốt cả.Với lại cũng coi như Văn Trạch Tài đã bắc giúp một bậc thang, thế là Ngô Mai liền thuận đà leo xuống, nói mấy câu vui vẻ nhằm hoà hoãn bầu không khí chung.Ông bà Điền và Điền Tú Phương cũng đồng thời cho rằng lời nói vừa rồi của Văn Trạch Tài chỉ là bông đùa, giúp đôi bên đỡ rơi vào tình huống khó xử chứ không hề có ý gì khác.Nhìn chung bữa cơm kết thúc khá suôn sẻ.
Điền Tú Phương hỗ trợ dọn rửa chén dĩa xong xuôi mới cùng chồng về nhà nghỉ ngơi chuẩn bị cho buổi xuất công chiều nay.
Trong khi ấy, Ngô Mai cứ suy nghĩ mãi về mấy lời dượng út vừa nói ban nãy.
Chị bần thần ngồi bệt dưới hiên nhà, dõi mắt nhìn về phía Hiểu Hiểu và hai thằng con đang chơi trong sân.
Bất thình lình, chị vỗ đùi cái đét rồi tự la lên: “Ai ui má ơi, đau quá!”Cách đó không xa, bà Điền giật nảy cả mình: “Ôi giời ơi hết cả hồn, làm gì mà tự nhiên la to thế?Cẩn thận không lại doạ đám nhỏ sợ đấy!”Ngô Mai đỏ lựng mặt, vội vã bước tới bên cạnh rồi cúi xuống thì thầm vào tai mẹ chồng: “Mẹ ơi, con trễ kinh hai tháng rồi.
Vừa rồi dượng út nói cái gì mà cung tử tức với cả hỷ sự ấy, liệu có phải con có rồi không?!”Nhất thời bà Điền sửng sốt há hốc miệng, sau đó vội vàng kêu Ngô Mai đi tìm Lý thôn ý khám xem cụ thể ra sao.
Nếu đúng như vậy thì tốt quá, thật sự tốt quá!Ngô Mai không dám trì hoãn, gấp gáp đi tới nhà Lý thôn y, thậm chí quên béng cả việc phải xin phép nghỉ ca chiều.Mà bà Điền ở nhà cũng đứng ngồi không yên, chốc chốc lại đứng trước bàn thờ tổ tiên lầm rầm khấn vái: “Cầu tổ tiên phù hộ độ trì cho chúng con! Cầu tổ tiên phù hộ độ trì…..”Ngô Mai và Điền Kiến Quốc lấy nhau đã nhiều năm, sau khi hạ sinh hai thằng nhóc thì không thấy chửa đẻ gì thêm nữa.
Thật tình chuyện này nói ra cũng kỳ, rõ ràng hai vợ chồng có sử dụng biện pháp phòng tránh gì đâu thế mà cái bụng cứ im lìm, chả hề có động tĩnh gì hết.
Tuy vậy Ngô Mai không cảm thấy sốt ruột cho lắm vì dù sao cũng có hai đứa con trai thế là được rồi.Song bà Điền thì hoàn toàn ngược lại, bà vẫn luôn mong ngóng trong nhà có thêm tiếng cười của trẻ nhỏ, đặc biệt là càng đông càng tốt.
Bởi theo quan niệm dân gian nhà nào con đàn cháu đống mới được xem là có phúc.Buổi chiều, Điền Tú Phương đang cắm cúi làm việc thì nghe thấy tiếng chị dâu í ới gọi tên mình.Cô ngờ ngợ ngẩng đầu lên đã thấy Ngô Mai hớt hải chạy tới trước mặt, cười tươi roi rói, liến thoắng nói một tràng dài: “Tú Phương, Tú Phương, chị bảo! Công nhận dượng út nhà mình tài thật, nói đâu trúng đó.
Quả đúng là chị đã mang thai, được hai tháng rồi.
À Mẹ dặn tối nay hai vợ chồng về nhà ăn cơm đấy.
Thôi cứ thế nhá, giờ chị đi ra chỗ cha xin nghỉ đây.”Ba tháng đầu thai kỳ là thời điểm cực kỳ quan trọng, người mẹ phải hết sức chú ý, tuyệt đối tránh các hoạt động dùng sức.
Hơn nữa, Điền gia cũng không tới nỗi thiếu công điểm nên lần nào mang bầu Ngô Mai cũng đều xin nghỉ ở nhà dưỡng thai.Tận tới lúc chị cả đi khuất dạng Điền Tú Phương vẫn ngây ngốc đứng đực mặt tại chỗ, ngỡ ngàng không thốt nên lời.
Đầu tiên là ngạc nhiên, sau đó lại chuyển sang khiếp sợ….Cái gì? Đây là sự thật sao? Trạch Tài thật sự biết xem bói???.