Thập Niên 70 Thầy Đoán Mệnh Làm Nam Thanh Niên Trí Thức

Chương 41


Đọc truyện Thập Niên 70 Thầy Đoán Mệnh Làm Nam Thanh Niên Trí Thức – Chương 41


Trong khi đó, những lời đồn đoán vẫn tiếp tục lan ra khắp nơi, truyền hết từ tai người này sang tai người khác.

Biết là mọi việc đang đi quá xa nhưng ông Điền không thể vì trả lại sự trong sạch cho con rể mình mà mở một cuộc họp.

Như vậy chắc chắn sẽ bị mọi người công kích ông lạm dùng tư quyền, bênh vực người nhà.Vì thế trọng trách được giao xuống cho bà Điền và Ngô Mai, hai mẹ con không ngừng giải thích rát cổ nổ hầu.

Tiếc thay chẳng mấy người chịu tin.


Vẫn câu nói cũ, người đời lạ lắm, họ không cần biết đúng sai phải trái, chỉ một mực tin vào những gì bản thân muốn tin mà thôi.Và chính vì thế mà càng ngày Dương Diễm Cúc càng quá đáng.

Hễ thấy Điền Tú Phương ở đâu là liên mồm đâm bị thóc, chọc bị gạo, phun ra những lời lẽ nanh nọc khó nghe vô cùng.Dù rất khó chịu nhưng Điền Tú Phương vẫn cố cắn răng nhẫn nhịn, bởi Triệu Ái Quốc, chồng của Dương Diễm Cúc là thầy giáo.

Mà mấy ngày nữa Hiểu Hiểu nhập học rồi, cô không muốn những mâu thuẫn của người lớn gây ảnh hưởng tới việc học tập của con gái, vậy nên đành dằn lòng cho qua chuyện.Thế nhưng Dương Diễm Cúc nào có chịu dừng lại, Điền Tú Phương càng nhường thì cô ta càng điên cuồng công kích bằng mọi cách.Vì mấy ngày nay không ra khỏi cửa và vợ cũng chẳng than vãn gì cho nên Văn Trạch Tài hoàn toàn không biết những chuyện này.

Mãi cho tới hôm đi lấy quần áo, tiếng gió mới thổi tới tai anh.

Văn Trạch Tài tủm tỉm cười, được rồi cứ tạm để đó đã, nợ cũ nợ mới anh sẽ đòi bằng sạch!Lần đầu tiên trong đời được mặc đồ mới, Hiểu Hiểu sung sướng vô cùng.

Khoác lên mình bộ quần áo màu xanh lam xinh xắn, Hiểu Hiểu cười tít mắt xoay tròn một vòng rồi phấn khích chạy nhảy khắp nơi, cái miệng nhỏ liến thoắng nói không ngơi nghỉ.

Thấy con vui, Điền Tú Phương còn vui gấp bội.


Cô kiên nhẫn ngồi bên cạnh lắng nghe, chỉ cần Hiểu Hiểu nói ngọng hay phát âm sai từ nào là cô lập tức nhắc nhở và chỉnh sửa ngay.Ở nhà chưa đã, Hiểu Hiểu muốn xin ra ngoài đặng khoe khoang với đám bạn bè trong thôn.

Văn Trạch Tài mỉm cười đồng ý nhưng không quên căn dặn con gái chỉ được chơi gần nhà và phải hết sức chú ý tránh để bản thân té ngã.Hiểu Hiểu vâng vâng dạ dạ rồi lí lắc chạy ra khỏi cửa.Đợi con gái đi rồi, Văn Trạch Tài mới quay sang hỏi vợ: “Sao em không mặc thử?”Nhìn bộ quần áo mới tinh được đặt ngay ngắn trên bàn trà, Điền Tú Phương nhất thời bối rối: “Bây giờ có phải lễ tết hay đi thăm hỏi người thân đâu..mặc…mặc đồ mới phí lắm…”Văn Trạch Tài lắc đầu tỏ ý không vui: “Đồ may ra là để mặc, phí gì mà phí.

Em vào thử đi xem rộng chật thế nào, có cần sửa chữa gì không?!”Điền Tú Phương cắn môi do dự chốc lát, cuối cùng cũng ôm quần áo tiến vào phòng Hiểu Hiểu.Trên đời này làm gì có phụ nữ nào không thích quần áo mới.

Chỉ có điều cô chưa thích nghi được với sự chăm sóc và quan tâm của chồng.

Cô vẫn cảm thấy lạ lẫm lắm!Điền Tú Phương vào đó lâu ơi là lâu, thậm chí Hiểu Hiểu quay về rồi mà cô ấy vẫn chưa chịu ra.Song, Văn Trạch Tài có thể đoán được những suy nghĩ phức tạp trong đầu cô ngay lúc này, cũng phải thôi con người ta cần thời gian để thích ứng mà.Lúc Điền Tú Phương lò dò bước ra, Văn Trạch Tài đang cắm cúi xắn ống tay áo cho Hiểu Hiểu.Trẻ con hay nghịch bẩn nên ống tay áo luôn là vị trí dễ dơ nhất.


Nếu người lớn không để ý thì chỉ một lát sau sẽ dính đầy bùn đất đen xì cho xem.Thoáng thấy bóng hình thân quen, cả hai cha con không hẹn mà cùng đồng thời ngước mắt lên nhìn.Điền Tú Phương rất gầy, dù đã là mẹ một con rồi nhưng cô còn gầy hơn cả hồi son rỗi.

Nếu người nào không quen biết chắc hẳn sẽ nghĩ cô chưa thành gia lập thất ấy chứ.Thì cũng bởi vì mấy năm nay cuộc sống không được như ý, phải suy nghĩ nhiều nên người cô hơi tiều tuỵ, mặt mũi hơi hốc hác thế nhưng những cái đó không ảnh hưởng nhiều tới giá trị nhan sắc.

Điền Tú Phương sở hữu gương mặt xinh đẹp với ngũ quan hài hoà, đường nét thanh tú, kết hợp cùng vóc dáng mảnh mai và đặc biệt là vòng eo con kiến nhỏ nhắn càng làm tôn thêm vẻ quyến rũ của người phụ nữ.Bất chợt Hiểu Hiểu kích động lao tới, ôm chầm lấy một bên chân mẹ, ngước cặp mắt long lanh đầy ngưỡng mộ: “Ôi, mẹ ơi, hôm nay trông mẹ như cô tiên ấy!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.