Thập Niên 70 Thầy Đoán Mệnh Làm Nam Thanh Niên Trí Thức

Chương 38


Đọc truyện Thập Niên 70 Thầy Đoán Mệnh Làm Nam Thanh Niên Trí Thức – Chương 38


“Trời, chuyện gì thế kia?”Thôn dân Giáp bất ngờ bật thốt.

Tại cày cuốc sáng giờ mỏi lưng quá, đang định trộm lười nghỉ mệt một chút ai ngờ vừa ngẩng đầu lên, đập vào mắt anh là cảnh tượng đuổi bắt ầm ĩ.Nghe thấy anh bạn lên tiếng, thôn dân Ất cũng tò mò ngước lên quan sát: “Không biết nữa, hay là Văn Trạch Tài đi theo Triệu Đại Phi làm chuyện xằng bậy bị Điền Kiến Quốc phát hiện nên anh ấy đang xả giận thay cho em gái?”Thôn dân Giáp nhíu mày: “Ừ thì xả giận nhưng chỉ nhằm vào Văn Trạch Tài thôi chứ, Triệu Đại Phi không phải dân trong thôn, càng không phải thân thích của Điền gia, lý gì đòi đánh cả người ta?”Văn Trạch Tài vừa cuống cuồng chạy vừa ra sức gào to: “Anh cả, anh bình tĩnh nghe em giải thích đã…”“Mày còn định lấp liếm nguỵ biện thế nào nữa hả, ban nãy chúng mày đã khai hết rồi còn gì.Thằng khốn nạn này, hôm nay tao phải đánh chết mày…” Điền Kiến Quốc không thể chế trụ cơn giận dữ đang bùng cháy dữ dội, nếu thực sự Văn Trạch Tài phải ngồi tù thì đời này con bé Hiểu Hiểu biết sống thế nào đây, làm sao nó dám ngẩng mặt nhìn bà con chòm xóm, rồi còn phải đi học, còn phải gả chồng nữa chứ…Bất chợt nhớ lại ánh mắt kỳ quái của ông anh cả, Văn Trạch Tài như bừng bỉnh đại ngộ: “Anh cả, hiểu lầm…hiểu lầm to rồi… Người chúng em nói và người anh đang nghĩ không phải là một.”“Hiểu lầm cái quái gì? Chúng mày coi thường cô ấy xuất thân thấp kém nên không xem người ta là con người chứ gì?! Thằng chó, mày có còn lương tri nữa không hả?” Điền Kiến Quốc đã tăng tốc hết mức nhưng tiếc rằng vẫn không thể bắt được Văn Trạch Tài Chạy một đoạn khá xa, Triệu Đại Phi mới phát hiện ra điểm mấu chốt đó là Điền Kiến Quốc chỉ đuổi theo mỗi mình Văn Trạch Tài thôi thế là cậu lập tức ngừng lại, vỗ ngực thở hồng hộc: “Đại ca, không…không phải em không trượng nghĩa mà là em…em…chạy hết nổi rồi…anh cứ tiếp…tiếp tục đi…”Moá, anh em như quần, Văn Trạch Tài chửi thầm một câu.


May thay lúc này anh tinh mắt nhìn thấy một cái bóng quen thuộc ở phía xa xa.

Thế là anh dùng hết sức bình sinh, lao về hướng đó như tên bắn, nhanh chóng núp sau lưng vị cứu tinh.Gần như ngay tức thì, Điền Kiến Quốc cũng đuổi đến.

Đang lúc định quất gậy trúc xuống thì một tiếng thét quen thuộc dội thẳng vào tai: “DỪNG – TAY!”Theo quán tính, Điền Kiến Quốc phanh kít lại, bàng hoàng nhận ra người đang đứng trước mặt chính là Điền đội trưởng uy phong thần võ, mặc dù rất không cam lòng nhưng anh cũng đành quăng cây gậy xuống vệ đường.Cuối cùng cũng hạ vũ khí, Văn Trạch Tài lập tức há miệng thở lấy thở để, chứ nãy giờ sợ gần chết, cứ cắm đầu cắm cổ chạy thoát thân, nào còn nhớ đến việc hít vào thở ra.

Đợi hô hấp ổn định, Văn Trạch Tài mới ló đầu ra, khổ sở giải thích: “Ban nãy người mà em với Đại Phi nhắc tới chính là tên Trương Kiến Quốc ở trên trấn.

Hắn tính lừa tụi em gánh tội thay cho nên tụi em mới lấy gậy ông đập lưng ông.


Anh cả à, có phải anh hiểu lầm sang người nào khác không?”Điền Kiến Quốc trừng lớn mắt: “Trương Kiến Quốc là dân giang hồ, mày quan hệ với nó làm gì?”Ngay khi Văn Trạch Tài định lên tiếng phân bua thì ông Điền bất thình lình cắt ngang: “Về nhà nói.”Lúc này, Văn Trạch Tài mới có thì giờ để ý, ồ không ngờ mình đang là tiêu điểm chú ý của cả đội sản xuất cơ đấy.

Thế nhưng như thế thì đã sao, anh chẳng lấy làm xấu hổ thậm chí còn thản nhiên đánh mắt tìm vợ trong đám đông.

A, cô ấy kia rồi, Văn Trạch Tài hớn hở vẫy vẫy Điền Tú Phương rồi chỉ tay về hướng Điền gia ý bảo “anh đi về trước, tí gặp em sau nhé.”Trước động tác vô tư lự của chồng, Điền Tú Phương tròn mắt kinh ngạc nhưng nhờ đó mà hòn đá treo trong lòng sáng giờ cuối cùng cũng rơi xuống, trực giác mách bảo chồng cô tuyệt đối không làm chuyện xằng bậy.Nhìn thấy hai má Điền Tú Phương ửng đỏ, Dương Diễm Cúc “xì” một tiếng đầy châm chọc nhưng ngay khi Tú Phương quay ra thì cô ta lại vội vã đánh mắt sang chỗ khác.Chu Xuân Hoa trừng mắt cảnh cảo cô ả đành hanh, thích gây sự rồi tiến tới bên cạnh Điền Tú Phương, cười nói: “Giờ thì yên tâm được rồi đúng không? Khỏi phải bồn chồn lo lắng nữa nhé.”Điền Tú Phương khẽ cắn môi, ngượng ngùng cười rồi cúi xuống tiếp tục công việc.Cùng lúc đó tại Điền gia, bà Điền và Ngô Mai cũng đang nói tới chủ đề Văn Trạch Tài phong lưu bay bướm.Ngô Mai quả quyết: “Chính tai con nghe Dương Diễm Cúc nói mà, nhưng mà không chắc con nhỏ đó có đơm đặt thêm thắt gì không.”Nói tới đây, Ngô Mai thoáng thở dài, xót xa cho số phận của Tú Phương, xinh đẹp hiền lành là thế mà vớ ngay phải thằng chồng tứ đổ tường (*).[(*) Tứ đổ tưởng là cách gọi dân gian gọi đùa bốn thói quen xấu của đàn ông đó là: Tửu, Sắc, Tài, Khí.


Câu nói đầy đủ là “Tửu sắc tài khí tứ đổ tường”.

Đây là một từ Hán Việt miêu tả những thói quen xấu làm tan nát cửa nhà, hủy hoại gia đình, hiểu cụ thể hơn thì nó tương đương với: Cờ bạc – Rượu chè – Trai gái – Hút sách.].


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.