Bạn đang đọc Thập Niên 70 Sau Khi Chồng Tôi Xuống Nông Thôn – Chương 4: Pháo Đốt Tiểu Kiều 1
Ninh Du đậu xe xong, rửa tay bên ao nước trong sân ròi đi vào phòng khách.Khu nhà nhỏ này là ông nội Ninh Du để lại, cách đơn vị không tính là xa, nhỏ xinh, một khu nhà tiêu chuẩn.Cái gì là cuộc sống hạnh phúc? Kiều Trà Trà cảm thấy từ lúc cô dời vào khu nhà nhỏ này chính là sống cuộc sống hạnh phúc.Sau khi cô xuyên qua ở nhà họ Kiều một tháng, ngủ chung với đám cháu trai cháu gái em trai.
Trong phòng lắp đặt giường tầng, ngủ giường dưới là cháu trai và em trai hơi lớn chút, giường trên thì là cô ngủ với cháu gái của cô.
Lúc ngủ xoay người, cũng sợ mình có thể ngã xuống hay không.Điều làm cho cô không chịu nổi nhất là căn phòng âm u không lọt gió, mùi chân của mấy đứa con trai rất nặng mùi, buổi tối nghiến răng nói mớ còn may, sợ là sợ đang ngủ ngon giấc thả một quả rắm cho cô, khiến Kiều Trà Trà nửa đêm bò dậy mặt mày tối sầm ọe rất nhiều lần.Lúc đó chị gái Kiều dẫn Kiều Trà Trà tới cổng sân liếc mắt nhìn, chỉ một ánh mắt như thế, Kiều Trà Trà đã bùng lên nhiệt tình rất lớn đối với việc thúc đẩy hôn sự này.Cô quả thực phát huy ra hết sở trường của bản thân, bất ngờ “tình cờ gặp” Ninh Du đến xem mắt lại tới kết hôn, thời gian một tháng ngắn ngủi đã làm xong.Lúc bắt đầu cô thèm muốn nhà người ta, sau đó còn thèm muốn phiếu lương thực giấy tờ phúc lợi của người ta, sau khi nhìn thấy mặt càng thèm muốn khuôn mặt vóc người của người ta!Kiều Trà Trà cứ như vậy lấy thế sét đánh không kịp bưng tai bắt đóa hoa của Viện Nông Nghiệp, sau khi kết hôn năm thứ hai ngày 2 tháng 8 tháng sinh ra đứa con trai Ninh Khả Hoành, đếm ngón tay tính toán, ngày mai sẽ là sinh nhật ba tuổi của con trai cô!Giờ khắc này đang thì thầm nói chuyện với con trai cô, nhìn thấy Ninh Du đi vào, Kiều Trà Trà vứt bỏ con trai bay đến Ninh Du như hoa hồ điệp, đeo trên người anh muốn hôn muốn ôm.
Cô rầm rì kể ngày hôm nay bị chủ nhiệm gọi đi thu dọn kho, mua bao nhiêu món hàng dỏm hữu dụng, cùng với tối hôm nay lén đem hàng dỏm về.Ninh Du nghe rất chăm chú: “Buổi tối anh đi chuyển với em.”Kiều Trà Trà nháy mắt mấy cái: “Tự em làm được.”Ninh Du ý tứ sâu xa nhìn cô một cái, không thay đổi chủ ý, Kiều Trà Trà lập tức chột dạ.Ừ… Con người cô to gan lòng thô, làm việc qua loa lại giỏi tìm đường chết, từ khi kết hôn tới nay thường dùng đến không gian nhỏ, thời gian nửa năm ngắn ngủi đã bị Ninh Du phát hiện.Ninh Du bỏ ra thời gian cả đêm tiếp nhận cái thứ ly kỳ cổ quái này, ngày thứ hai vừa rạng sáng mang theo vành mắt đen cùng tóc tai tán loạn, luôn mãi dặn cô có thể không dùng thì đừng dùng thứ này tốt nhất là quên nó đừng động vào.Kiều Trà Trà quả thực không động vào, cô giống như con chuột tích góp lương thực sau khi lấp kín không gian thì cũng rất ít khi động vào.Còn Ninh Du, người ta căn bản chưa từng dùng không gian nhỏ của cô, Kiều Trà Trà đều cho là anh đã quên chuyện này.Cô lắc ngón tay, bất đắc dĩ nói được.Ngày hè nắng chiều che kín phía chân trời, vì nóng gió kéo theo hương thức ăn của các nhà, bay tới trong sân.Trong nhà trên bàn chỉ có một cái nồi hầm đủ thứ món, ăn kèm với nồi cơm nấu chung với khoai lang.
Ninh Du đã quen với những món ăn bừa bãi này, thậm chí cảm thấy cực kỳ bắt cơm.Bạn nhỏ Hoành Hoành ngồi ở trên ghế lắc bàn chân nhỏ, cậu nhóc càng thích ăn đậu hủ hơn thịt.
Lúc này khuôn mặt nhỏ phình má, thỉnh thoảng phun ra những lời tâng bốc khiến Kiều Trà Trà nghe mà mở cờ trong bụng.Ninh Du chỉ thấy này hai mẹ con con khen mẹ nấu cơm ngon, mẹ khen con hoa hồng nhỏ hôm nay của con cực kỳ đẹp… Anh dựa về sau, thân thể thả lỏng, giữa lông mày cực kỳ nhu hòa.Ăn xong cơm tối, sắc trời đã tối.Hoành Hoành ở nhà làm bài tập thủ công cô giáo trong nhà trẻ giao, sau khi Kiều Trà Trà và Ninh Du đóng kín cửa thì đạp xe đạp, chạy đến cung tiêu xã.Đứa nhỏ ở nhà, tốc độ của hai người rất nhanh, hơn mười phút đã chở một túi đồ dỏm to mà Kiều Trà Trà dùng thân phận nhân viên mua giá rẻ về.Ánh đèn trong phòng sáng sủa, Kiều Trà Trà nhét rồi nhét tấm thảm dày in hoa văn sai, nhét vào trong không gian nhỏ không còn nhiều chỗ trống..