Bạn đang đọc Thập Niên 70 Quân Tẩu Đến Từ Cổ Đại Full FULL – Chương 8
Cô trong lòng cảm kích lão phu nhân giữ gìn, cho nên cô liền nghĩ hồi báo một chút, đây không phải thay nguyên chủ hiếu kính hai người, mà là chính mình cam tâm tình nguyện hiếu kính hai người.Bà nội Kỷ lớn tuổi, cơm nước xong xuôi ngay tại trên giường ngủ gật, ban đêm bà thường không ngủ được, liền ban ngày còn có thể ngủ một lát, lúc này bà còn chưa ngủ, nghe được tiếng nói của Kỷ Nghênh Hạ, đứng dậy ngay lập tức, bà thu thập mấy bộ quần áo đưa cho Kỷ Nghênh Hạ.
Bà ấy chấp nhận việc cháu gái giặt quần áo cho mình.
Điều này vẫn phổ biến ở các vùng nông thôn, các cô gái mười sáu mười bảy tuổi giặt chút quần áo là rất bình thường, cho nên bà nội Kỷ cũng không nói gì.
Con gái, chút chịu khổ cực, đến chỗ nào đều được mọi người yêu thích.Kỷ Nghênh Hạ đặt quần áo bẩn vào chậu, lại đi lấy nước, loại giếng nước đè này, trước đó cô chưa thấy qua, còn cảm thấy rất hiếm lạ, ép đầy một thùng nước, cô tối hôm qua luyện công pháp, bên trong cơ thể có nội lực, dễ dàng liền đem một thùng nước nâng lên bồn bên cạnh đổ vào, tiếp đó cầm cái bàn giặt cùng bột giặt bắt đầu giặt từ từ.
Mùa hè quần áo rất mỏng, Kỷ Nghênh Hạ giặt chúng một cách dễ dàng.
Đợi cho đến khi cô ấy giặt chúng xong, từ bên cạnh một vài bộ quần áo bay vào trong chậu.Kỷ Nghênh Hạ sững sờ, ngẩng đầu lên, Kỷ Nghênh Xuân đang nhìn cô không vui:- “Kỷ Nghênh Hạ, ngươi giặt quần áo tại sao không nói một tiếng, quần áo của tôi còn chưa giặt!”Kỷ Nghênh Hạ liếc nhìn Kỷ Nghênh Xuân, cúi đầu xuống, lấy quần áo mà Kỷ Nghênh Xuân ném vào tới, cho vào một cái chậu nhỏ bên cạnh.
Tiếp đó đó cô nhanh chóng giặt sạch những bộ quần áo còn lại, sau đó đổ nước trong chậu đi.
Kế đó lại múc nước đem quần áo giặt nhanh hai lần, liền định đi phơi khô quần áo.Kỷ Nghênh Xuân nhìn thấy Kỷ Nghênh Hạ đem quần áo của mình lấy ra, còn tưởng rằng muốn giặt riêng, không ngờ đợi đến khi cô ta đi phơi quần áo xong , quần áo của cô vẫn còn ở đó không nhúc nhích, cô ta không vui nói:- “Kỷ Nghênh Hạ, quần áo của tôi sao cô không giặt? Bộ đồ này ngày mai tôi còn muốn mặc đó? Cô nhanh chóng giặt cho tôi.”Kỷ Nghênh Hạ không để ý tới nàng ta, đem quần áo trong tay phơi xong liền đi vào phòng.- “Kỷ Nghênh Hạ, cô gái chết tiệt này, tôi nhờ cô giặt quần áo cho tôi, cô có nghe thấy không?”Kỷ Nghênh Xuân từ phía sau gầm lên, nhe răng vung vẩy móng vuốt.Kỷ Nghênh Hạ quay đầu lại nhìn nàng, nói:- “Kỷ Nghênh Xuân, cô tự giặt quần áo của mình, tôi không có lý do gì để giặt quần áo của cô.”Kỷ Nghênh không thể tin được nhìn xem Kỷ Nghênh Hạ, nha đầu chết tiệt này cũng dám chống lại cô:- “ Những quần áo này trước đó đều là cô giặt, cô bây giờ như thế nào không giặt, cô không sợ tôi nói cho mẹ?”Kỷ Nghênh Hạ – người đã thay đổi – cũng không sợ cô ta nói cho Đại bá mẫu:- “ Cô cứ việc nói, tôi vẫn câu nói kia, quần áo của mình tự mình giặt, cô không có gì để làm không phải sao? Sau khi nói xong, cô phớt lờ cô ta và đi vào nhà.Kỷ Nghênh Xuân trơ mắt nhìn Kỷ Nghênh Hạ vào phòng, cô ấy nhìn chằm chằm, nhìn quần áo đang phơi trên dây trong sân, rồi lại nhìn quần áo của mình bị Kỷ Nghênh Hạ bỏ vào trong chậu quần áo, sao dưới ánh nắng mặt trời lại trông chói mắt như vậy? Kể từ cô khuyến khích mẹ cô bắt Kỷ Nghênh Hạ gả thay, Kỷ Nghênh Hạ liền âm dương quái khí, bây giờ cô ta thậm chí không giặt quần áo của mình, thực sự là lớn mật.Nhưng lần này cô không quan tâm, chỉ cần cô ta nguyện ý thay cô lấy chồng, giặt quần áo mà thôi, cô không chấp nhặt với cô ta.- “Nghênh Hạ, Nghênh Hạ có ở nhà không?”Một giọng nói trong trẻo, dễ nghe tại cổng sân bên ngoài vang lên.Kỷ Nghênh Xuân đang giặt quần áo của chính mình, nghe thấy giọng nói bên ngoài liền biết là người nào, trừ trùng theo đuôi của Kỷ Nghênh Hạ – Kỷ Hiểu Nguyệt, còn có thể là ai.
Mỗi lần tới cũng tại cửa ra la to, lộ ra rằng âm thanh cô ta lớn lắm vậy.
Cô ta không nhịn được nói:- “Kêu la cái gì a, lỗ tai đều bị ngươi gọi cho điếc!”Kỷ Hiểu Nguyệt giễu cợt nhìn xem Kỷ Nghênh Xuân:- “Kỷ Nghênh Xuân, hôm nay mặt trời mọc lên từ phía tây sao, cô vậy mà giặt quần áo!”Kỷ Nghênh Xuân không ngẩng đầu tiếp tục giặt quần áo:- “Mắc mớ gì tới ngươi a, ăn no rững mỡ xen vào chuyện người khác!”Kỷ Hiểu Nguyệt hừ hừ, vừa nói vừa đi vào nhà:- “Ta lười xen vào chuyện của ngươi, ta tới tìm Nghênh Hạ .”Kỷ Nghênh Hạ đang sắp xếp quần áo trong phòng, nghe thấy tiếng động, cô quay đầu lại, thấy một cô gái nhỏ xinh đẹp với hai bím tóc treo trước ngực, một đôi mắt to như đang cười, đeo ở sau lưng cái giỏ đứng ở nơi đó hai mắt cong cong nhìn xem cô, cô chần chừ một lúc, nói:- “ Hiểu Nguyệt?”.