Thập Niên 70 Nhật Ký Phu Tra Thê Lười

Chương 1: Bị Xe Đâm


Bạn đang đọc Thập Niên 70 Nhật Ký Phu Tra Thê Lười – Chương 1: Bị Xe Đâm


Trong nháy mắt bị xe đụng bay đó, trong đầu Sở Đình nghĩ chính là tên lái xe này thế nhưng ngàn vạn lần đừng có chạy, phải trả tiền thuốc men đã!Nói tới Sở Đình người này, tất cả người quen cô, biết cô ấn tượng lớn nhất đối với cô chính là keo kiệt, cực kỳ cực kỳ cực kỳ keo kiệt, chuyện thường thấy cô làm ở căn tin nhất chính là mua một phần cơm ba hào về, kết hợp với canh miễn phí mà căn tin cung cấp, đã giải quyết một bữa cơm trưa rồi.

Nữ sinh khác ở đại học giống như là trải qua phẫu thuật thẩm mỹ vậy, không chỉ có diện mạo trở nên xinh đẹp, quần áo kiểu tóc cũng thay đổi toàn bộ, mà Sở Đình, năm nhất mặc quần áo gì vào sân trường, lúc năm tư tốt nghiệp vẫn mặc bộ đó.

Về phần vì sao có thể mặc vừa, mọi người cũng không khó hiểu chút nào, cả ngày không một kẽ hở liên tục làm đủ loại công việc bán thời gian, liều mạng kiếm tiền, có thể cao lên mập ra mới là lạ.

Hơn nữa tính cách cô cũng không tốt, tới lui như gió không thích giao lưu với người khác, thế cho nên cho dù mọi người biết cô kỳ ba như vậy có thể là bởi vì xuất thân ở trại trẻ mồ côi cũng không có ấn tượng tốt với cô.


Sở Đình biết các cô nghĩ như thế nào, nhưng cô không quan tâm, mục tiêu của cô chính là ở trong thời gian bốn năm đại học có hạn dựa vào công việc bán thời gian tích đủ tiền mua nhà.

Nghe ra không thể tưởng tượng nổi nhỉ, bốn năm đại học tích đủ tiền mua nhà thì làm sao có thể chứ? Nhưng nếu bạn học đại học ở thủ đô, lại dự định mua nhà ở huyện thành nhỏ, vậy thì rất có tính khả thi.

Sở Đình là trẻ mồ côi, mọi người hẳn là đã biết, cô vừa sinh ra không bao lâu đã bị đặt ở cửa trại trẻ mồ côi, nghe mẹ viện trưởng nói khi cô được nhặt trên người được quấn miếng vải bố rách.

Từ nhỏ đến lớn Sở Đình luôn mãi xác nhận, thậm chí còn từng đặc biệt hỏi lúc mẹ viện trưởng nửa mơ nửa tỉnh, cuối cùng mới cam chịu số phận mình thật sự bị người nào đó trọng nam khinh nữ ném đi, mà không phải công chúa nhỏ của nhà giàu bởi vì sự sắp xếp của vận mệnh gì đó rơi vào dân gian.

Chấp nhận số phận rồi, thì phải bắt đầu đưa ra quyết định cho tương lai của mình.

Thành tích của Sở Đình bình thường, điểm thi đại học nếu học đại học ở quê có thể đậu trường hạng nhất, học đại học thủ đô cũng chỉ có thể học trường hạng hai bình thường, nhưng cô đã thỏa mãn.

Học trường hạng nhất ở quê lại thế nào, sau khi tốt nghiệp đi ra tìm công việc, còn khoản vay học sinh, tìm bạn trai, tích lũy trả trước tiền kết hôn, còn có thể bởi vì không có nhà mẹ đẻ mà bị người ta khinh thường.


Không, cô cũng không muốn sống cuộc sống như vậy, cô muốn căn nhà của mình.

Sở Đình đã tính toán tốt rồi, chỗ tốt nhất của đại học chính là tiền thuê nhà rẻ ăn cơm rẻ, nhân viên phục vụ ở quê một tiếng mới mấy đồng tiền, nhân viên phục vụ ở Bắc Kinh còn nhiều gấp hai lần cái này, cô cứ coi đại học trở thành nơi dừng chân giá rẻ, cố gắng làm việc bán thời gian kiếm tiền.

Bốn năm có 1460 ngày, cô lại không có nhà cần quay về, nhiều lắm ngày lễ ngày tết gửi tiền cho mẹ viện trưởng, ngoại trừ cam đoan phải lên lớp để tránh bị đuổi học thời gian khác đều dùng để làm việc bán thời gian, sau bốn năm dù sao cũng có thể tích trữ một khoản tiền không nhỏ.

Đến lúc đó cô lại chọn một huyện thành nhỏ với các phương diện cũng không tệ lắm mua nhà định cư, có bằng đại học trong tay có thể thi nhân viên công vụ, như thế không thể tốt hơn, có nhà ở có công việc có tiền tiết kiệm loại cuộc sống ấy nghĩ lại thấy tốt đẹp cỡ nào! Bốn năm vất vả đó lại tính là gì chứ!Hiện giờ sắp tốt nghiệp đại học, tiền tiết kiệm của của cô cũng có gần hai mươi vạn, hai mươi vạn! Tích lũy không dễ dàng cỡ nào, nhưng hiện giờ cô lại bị xe đâm, tài xế gây chuyện nếu chạy rồi hai mươi vạn của mình nói không chừng phải tiêu hết ở trong bệnh viện, không cam lòng mà!Lòng Sở Đình tràn đầy sự không cam lòng, nặng nề mê man.

Giữa lúc nửa mơ nửa tỉnh đó, cô nhìn thấy một người phụ nữ có bộ dạng rất giống mình bước từng bước từng bước, chỉ là kiểu tóc tết hai cái bím tóc đứng ở trước mặt mình, miệng còn nói : “Tôi thật sự chịu không nổi nữa, mỗi một ngày còn sống chính là sự thống khổ rất lớn, lần này là tôi có lỗi với cô, về sau có cơ hội nhất định trả lại.


” Nói xong người kia lập tức chạy nhanh ra xa như một tia sáng trắng.

Mà Sở Đình thì lại bất tỉnh thiếp đi, hoàn toàn vô ý thức.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.