Bạn đang đọc Thập Niên 70 Mỹ Tư Tư – Chương 3
Những chuyện này, người giới thiệu cho hai bên quen biết nhau đã đề cập tới khi nói chuyện với nhà Đường Hồng Mân rồi.
Bởi vậy, nhà mẹ đẻ Đường Hồng Mân bên kia cũng biết, con rể và con gái mình chắc chắn sẽ về lại mặt vào buổi tối.Nói thì như vậy, nhưng thím Đường làm mẹ chồng vẫn phải tỏ vẻ xin lỗi.
May mắn thay, chuyện này chỉ bị lùi lại một ngày, đến lúc đó, cho con trai và con dâu mình mang nhiều lễ một chút, coi như thể hiện một chút thành ý vì sự chậm trễ này.Thấy con dâu thông cảm, nụ cười trên mặt thím Đường cũng ngày càng tươi tắn hơn: “Vậy hôm nay con muốn ở nhà nghỉ ngơi, hay cùng mẹ ra ngoài đi dạo? Hình như con cũng không quen thuộc hoàn cảnh trên huyện?”“Đây là lần đầu tiên con lên huyện ạ.”Vài năm trở lại đây trong thành phố đã bắt đầu trào lưu tự do yêu thương, nhưng ở nông thôn, hai đầu bờ ruộng vẫn chưa cởi mở được như vậy.Đa phần những người trẻ tuổi đến với nhau đều do người ở giữa vun vén vào, sau đó, tìm một khoảng thời gian nào đó, để hai bên trai gái tiếp xúc với nhau, sau khi hai bên đồng ý mới quyết định tiến xa hơn.Đường Hồng Mân là bên gái, cho nên phải ở nhà chờ hai mẹ con thím Đường tới.
Nói là nói như vậy, nhưng chú ba của cô đã lên trên này xem xét nhà cửa tính cách đàng trai cả rồi.
Nhà cô đều cảm thấy người ta tốt, lúc này mới gả cô qua.“Được rồi.
Con ăn xong đi, xong rồi mẹ đưa con ra ngoài đi dạo.”Đường Hồng Mân vâng một tiếng, sau đó vùi đầu ăn cơm sáng.Kỳ thật, lúc này vẫn còn rất sớm, cũng tại thời buổi này, buổi tối không có hoạt động giải trí nào, cho nên người ở đây đa phần đều ngủ sớm và dậy sớm.
Cho dù hôm nay Đường Hồng Mân ngủ quên một chút, sau khi cô ăn sáng xong, cũng mới tới 8 giờ.Chờ ăn xong cơm sáng, Đường Hồng Mân nhanh nhẹn dọn chén đũa, lau bàn ăn.
Cô không cho mẹ chồng mình đụng vào, cứ vậy một mình ôm chén đũa vào phòng bếp nhỏ, rửa sạch sẽ.Nhà bọn họ ở trong căn phòng nhỏ phía nam, thuộc lầu một một khu chung cư gia đình của xưởng máy móc.
Phòng ở không lớn, nhưng cũng có đủ ba phòng.Phòng bên ngoài lớn nhất, được sử dụng làm phòng khách kiêm nhà ăn, hai gian buồng trong nhỏ hơn khá nhiều, một gian dành cho thím Đường mẹ chồng cô, còn một gian khác, sau khi tỉ mỉ sửa sang lại, chỗ này giờ đã thành phòng mới cho hai vợ chồng son Đường Hồng Mân và Hứa Học Quân.Ngoại trừ ba gian phòng này, nhà bọn họ còn có một phòng bếp nho nhỏ, chỉ vừa lòng bàn tay, bình thường một người đứng bên trong còn được, nếu nhiều người cùng vào, sẽ không có cả chỗ xoay người.
Lại thêm một cái WC sát bên cạnh bếp, cũng nhỏ đến đáng thương.May thay, vì nhà bọn họ ở lầu một, cho nên còn có một khoảng sân.
Khi cha chồng cô còn sống, ông đã dựng một cái chòi nhỏ ngoài sân, hiện tại nó được sử dụng làm nơi đựng đồ linh tinh, bên trong hầu hết đều là những đồ dùng đã cũ, nhưng thím Đường vẫn luyến tiếc không muốn bỏ đi.Trong nhà không lớn, người cũng ít, trước kia Đường Hồng Mân ở nhà mẹ đẻ, cô đã quen làm những việc lặt vặt trong nhà, cho nên cô rửa bát rất nhanh.Không bao lâu sau, cô đã rửa sạch sẽ chén đũa, để ráo tiếp theo cẩn thận úp vào tủ chén.
Xong xuôi mọi việc, cô cùng mẹ chồng ra ngoài cửa đi dạo một vòng ở khu xung quanh.Toàn bộ khu nhà xưởng của xưởng máy móc đều được xây dựng ở phía nam huyện, mà khu chung cư gia đình lại nằm ngay phía sau khu nhà xưởng.
Như vậy, chỉ cần bước ra khỏi cổng lớn của khu chung cư gia đình, đã có thể nhìn thấy đường phố ở xa xa bên kia.Hôm qua khi Đường Hồng Mân được gả tới đây, bởi vì trong lòng hơi có chút khẩn trương và lo lắng, nên cô không chú ý tới tình hình trên huyện.
Lúc này khi đi theo phía sau mẹ chồng, cô đầy tò mò nhìn mọi thứ xung quanh, lúc thì quay bên trái, lúc thì quay bên phải, trong ánh mắt không nén nổi tia hiếu kỳ.Huyện thành khác biệt quá lớn so với đội sản xuất ở nhà mẹ đẻ cô.
Chưa nói tới những chuyện khác, đội sản xuất bên kia thuộc công xã, nhưng cả công xã chỉ có một Cung Tiêu Xã, mà trong huyện, chỉ đi một lát như vậy, cô đã nhìn thấy không ít cửa hàng.Cửa hàng dầu lương thực, tiệm cơm quốc doanh, cửa hàng thịt, cửa hàng thực phẩm phụ ……Lúc này là buổi sáng sớm, nhiều người đã tới giờ làm việc, cho nên không có nhiều người đi trên đường.
Đường Hồng Mân vừa tò mò nhìn mọi nơi xung quanh, vừa chú ý theo sát mẹ chồng, nghe bà nói về vài chuyện trong huyện.“Con đừng nghe những người nông thôn khác nói.
Bọn họ toàn bảo là những người được sống trên thành phố đúng là sung sướng, kỳ thật ở đâu cũng vậy thôi, đều vì mục đích ăn no mặc ấm cả, sống ở đâu cũng như nhau.”“Nói tới cửa hàng dầu lương thực kia nhé, mỗi tháng chúng ta đều có lương thực cung ứng.
Cầm phiếu lương lại đấy mua lương thực, đứng chờ cả buổi, nhưng được nhận về không phải toàn là lương thực tinh đâu, toàn là lương thực phụ trộn lẫn lương thực tinh thôi.
Lương thực vậy cũng coi như tạm ổn, dầu mới là vấn đề.
Một tháng được hai lạng, nhưng chưa dùng được nửa tháng, chai dầu đã cạn trơ cái đáy rồi.”.