Đọc truyện Thập Niên 70 Mẹ Kế Xinh Đẹp – Chương 52
Tay Khương Thư Lan đang giơ, đột nhiên ngừng lại, cô đang quyến rũ Chu Trung Phong sao?Sao cô lại không biết vậy?Rõ ràng cô đang tức giận Giang Mẫn Vân tội phỉ báng cô, bôi nhọ cô, đang dạy dỗ Giang Mẫn Vân mà!Khương Thư Lan vô thức mà nhìn về phía Chu Trung Phong, hẳn là anh sẽ không cho rằng mình đang quyến rũ anh đâu nhỉ?Chu Trung Phong cho rằng cô sợ hãi, không ngần ngại mà đứng che ở trước người cô, tiếp theo quả quyết gật đầu, bày tỏ sự cổ vũ về hướng cô, cô làm không sai, làm rất tốt![Nhìn thấy không? Đại lão Chu đang tỏ vẻ khẳng định với sự quyến rũ của Thư Thư, anh ấy thích cái eo đẹp đẽ kia, quả thật là không sai!]Khương Thư Lan: “???”Phải không? Hình như có chỗ nào không đúng lắm.
Khương Thư Lan theo bản năng giương cao bàn tay, lại hướng một góc độ về phía trước, rõ ràng cô đang tỏ vẻ chính mình đang dạy dỗ Giang Mẫn Vân! Không phải đang quyến rũ người khác đâu!Nhìn bàn tay kia lại đang hướng về phía mình, Giang Mẫn Vân sửng sốt một lát, lời nói đã đến bên miệng, nhưng có làm cách nào cũng không nói ra được.
Chẳng qua dưới tình thế cấp bách, cô ta muốn phá hư chuyện tốt của Khương Thư Lan và Chu Trung Phong, đâm ra mới hoảng hốt làm bừa nói ra chuyện Khương Thư Lan và Trịnh Hướng Đông chui vào chung một cái giường.
Nhưng mà, cô ta cũng không nghĩ tới, chẳng qua chỉ thuận miệng nói, ấy vậy mà lại rơi vào tình cảnh bị người ta cho ăn một bạt tai.
“Tôi! không phải, tôi không có ức hiếp cô.
” Giang Mẫn Vân vừa tránh né bàn tay, vừa vội vã giải thích.
Khương Thư Lan thu bàn tay về, trong giọng nói êm ái lộ ra một chút lạnh lẽo: “Giữa cô và Trịnh Hướng Đông đã có giao dịch gì, tôi mặc kệ, nhưng mà tôi nói với cô, đừng đến trước mặt tôi, cũng đừng đi ra ngoài mà lộn xộn, người nhà họ Khương tôi có tính cách như thế nào, Giang Mẫn Vân cô hẳn là đã từng tiếp nhận qua.
”Lúc cô nghiêm mặt trông có hơi nghiêm túc.
Quả thật là có thể dọa cho người ta phải khiếp sợ.
Khi Giang Mẫn Vân đang sững sờ trong chốc lát, Khương Thư Lan đã lôi kéo Chu Trung Phong rời đi.
Mắt thấy mình không thể phá hoại thành công, rất có khả năng sau khi trở về sẽ bị tên lưu manh Trịnh Hướng Đông kia uy hiếp.
Giang Mẫn Vân tức muốn hộc máu mà rống lên một câu: “Khương Thư Lan! Trịnh Hướng Đông thích cô như vậy, cô sẽ hối hận, cô nhất định sẽ phải hối hận!”Lúc này, Khương Thư Lan đã rời đi nhưng bước chân ngừng lại một lát, chỉ là cô không quay đầu lại.
Cô sẽ không hối hận.
Vĩnh viễn sẽ không bao giờ hối hận.
Sau khi hai người đi xa, khí thế căng thẳng mà Khương Thư Lan vẫn luôn làm ra bỗng chốc không còn, cô đứng yên hướng về phía Chu Trung Phong, giọng điệu bình tĩnh nói: “Chu Trung Phong, anh đã nhìn thấy rồi đấy, bây giờ anh nói hối hận vẫn còn kịp.
”Chu Trung Phong ngẩn ra, rất nhanh thì hiểu được ý tứ của cô, anh chào cô: “Khương Thư Lan à, nếu cô nguyện ý, sau này tôi sẽ bảo vệ cô giống như bảo vệ quốc gia vậy đó!”Lời này làm cho Khương Thư Lan trong thời gian ngắn không biết nên nói cái gì.
Chỉ là trong lòng cảm thấy rất xúc động.
Bởi vì đây là lần đầu tiên có đồng chí nam, sau khi biết được tin đồn của cô và Trịnh Hướng Đông, vẫn còn nguyện ý tiếp tục.
Thấy cô không nói lời nào, trong lòng Chu Trung Phong cảm thấy lo lắng hoài nghi.
Anh suy nghĩ một chút, lấy cây bút từ trong túi áo trước ngực ra, roẹt rẹt viết ra một cái địa chỉ.
“Đây là số điện thoại nhà khách hiện tại của tôi, cô hãy về nhà thương lượng với người nhà trước, nếu người nhà đồng ý, lúc nào tôi cũng sẵn lòng chờ đợi.
”Đây là trưng cầu ý kiến cuối cùng, cũng là một viên thuốc an thần.
.