Bạn đang đọc Thập Niên 70 Mẹ Kế Nuôi Dạy Đàn Con – Chương 24
Nhưng Giang Diệu Tổ thương con gái không muốn họ đi xe buýt.
Mặc dù ông là một người ít nói nhưng ông biết con gái quanh năm đọc sách viết chữ, so với người trong thôn còn yếu ớt hơn, trong xe buýt vừa nhiều người lại vừa đông đúc, ngồi xe buýt nhất định sẽ không thoải mái, vì thế ông buông hết tự ái của tuổi già của mình để đi vào thôn mượn máy kéo.
Tiếng máy kéo ong ong vang lên giống như cũng đang thúc giục bọn họ mau rời đi.
Gia đình chị cả Giang, anh cả Cố và em trai Cố tất cả đều đứng ở nhà họ Giang.
Mẹ Dương Quế Hoa cùng chị cả Giang Hiểu đã khóc đến đỏ cả mắt, Thạch Đầu ôm lấy chân chị gái không cho cô đi, cuối cùng Giang Hiểu phải ôm em trai mình lên dỗ dành.
Cố Trung Quốc từ trong túi lấy ra một cái túi vải cho ba vợ: “Cha, đây là một ít tâm ý của con, mong cha hãy nhận lấy.
“Giang Diệu Tổ nhìn túi vải khá dày nên không muốn nhận, Giang Uyển không nghĩ tới chồng mình trước khi đi còn đưa tiền cho ba mẹ nhưng cô cũng không ngăn cản.
Cô còn cầm lấy túi vải trong tay anh nhét vào trong ngực ba mình: “Cầm đi cha, hai người cầm tiền mới khiến con an tâm hơn, về sau con sẽ không thể thường xuyên ở nhà, có chuyện gì thì hãy gọi điện thoại cho con, địa chỉ là!.
””Trong túi vải có địa chỉ, ba, mẹ, hai người yên tâm, sau này con nhất định sẽ chăm sóc Tiểu Uyển thật tốt.
” Cố Trung Quốc trịnh trọng hứa hẹn.
Giang Diệu Tổ vỗ vỗ bả vai anh: “Sau này con gái cha liền giao cho con.
“Cố Trung Quốc gật đầu, chị cả Giang cùng anh em họ Cố hỗ trợ đem đồ đạc bao lớn bao nhỏ để lên máy kéo, Đại Bảo, Nhị Bảo và Tam Bảo cũng được bế lên.
Cố Trung Quốc kéo tay Giang Uyển bước lên máy kéo, thời khắc chia tay đã đến.
Máy kéo dần dần rời đi, Giang Uyển vùi đầu vào lòng Cố Trung Quốc khóc đến mức không thể kiềm chế được, Đại Bảo ôm Tam Bảo và Nhị Bảo nhìn chằm chằm cha và mẹ, giống như không thể hiểu được vì sao mẹ kế lại khóc thương tâm như vậy.
Mà lúc này ở thôn Đại Sơn, Dương Quế Hoa mở túi vải con rể đưa ra xem, trong chốc lát bà bị dọa đến mức choáng váng, vậy mà có tới sáu trăm đồng, còn có một tờ giấy ghi địa chỉ.
Chưa kịp bình tĩnh, bà lại phát hiện ra ba trăm đồng phía dưới gối.
Dương Quế Hoa và Giang Diệu Tổ trợn tròn mắt nhìn chín trăm đồng ở trên bàn, tấm lòng của con gái và con rể bọn họ hiểu, nhưng chín trăm đồng này thật sự là quá nhiều.
Dương Quế Hoa chuẩn bị đem tiền đi cất, bà định sau này lại sử dụng sau.
Mà bên kia, lúc Hoàng Hạnh lấy ra năm trăm đồng từ ngăn kéo nhỏ trong tủ quần áo, Cố Ái Hoa liền hiểu nhất định là anh hai thừa dịp mình không để ý để để vào.
Cậu ta cảm thấy rất cảm động, sau đó vẫn đem tiền đi cất cho ngay ngắn, chuẩn bị tích góp sau này cho các con của anh hai dùng, nhưng mà nhờ số tiền này thì nhà bọn họ cũng có thể sống thoải mái hơn một chút, không cần phải thắt lưng buộc bụng sống qua ngày.
……Xe kéo đưa bọn họ đến bến xe của huyện, tuy biết cha cô chắc chắn đã cho thứ gì đó rồi nhưng Giang Uyển vẫn cho người kéo xe một lon sữa mạch nha làm quà cảm ơn.
Sau khi xe kéo rời đi, một nhà năm người ngồi trên xe ô tô đi đến thành phố Nam Xuyên, tới nơi cũng mới có 2 giờ rưỡi, vé xe lửa là anh cả Cố mua giúp.
Vé xe lửa là vào lúc 5 giờ chiều, nhìn liếc mắt qua sảnh chờ người người chen chúc khắp nơi, Cố Trung Quốc muốn tìm vài chỗ để ngồi cũng khó.
Giang Uyển dứt khoát học theo mấy người không có chỗ ngồi, đặt túi lớn túi nhỏ đồ đạc xuống, lấy hai ba cái bao bố chỉ đựng quần áo ra rồi kêu Đại Bảo, Nhị Bảo cùng người đàn ông đang ôm Tam Bảo ngồi xuống.
.