Bạn đang đọc Thập Niên 70 Kiều Kiều Nữ – Chương 13: Không Hề Giữ Lại 3
Đầu năm nay, thanh niên trí thức muốn trở về thành phố, phải đến nhà trưởng thôn lấy giấy xác nhận, hơn nữa, trong thành phố bên kia phải có người thân mang giấy xác nhận đến, hai bên đều phải có giấy chứng nhận mới được rời thôn.
Cố Vệ Cường ngập ngừng hỏi: “Anh hai?”, ông có thể hiểu rõ điều này, ông còn cố ý đến nhà anh hai đánh tiếng trước, nếu Đường Lan Chi trốn ông để tìm anh hai làm giấy xác nhận, chỉ cần anh hai lên tiếng, ông cũng sẽ không đồng ý, lần này bà ta thành công lấy giấy căn cứ xác nhận, ông một chút cũng không biết.
Người đã muốn đi, có dùng kế nhỏ này, cũng không giữ lại được, huống hồ, nếu tâm đã không còn, giữ lại nơi đây có ích gì?Chu Ái Cúc hùng hổ kéo lấy Cố An An xông lên.
Cố Vệ Cường hét lên phía sau cũng vô dụng.
Vốn là đi theo sau lưng Chu Ái Cúc, dâu cả Triệu Quân Nhạn cùng con dâu hai Vương Đại Anh, hai người nhìn nhau, Vợ chú Tư, chạy???Đây chính là tin tức lớn.
Bất quá, Triệu Quân Nhạn không phải người nhiều chuyện, sau khi biết chuyện, cùng lắm là về nói chuyện với chồng mình.
Nhưng Vương Đại Anh thì không giống vậy, dù sao bà cũng là vợ của đại đội trưởng, bà tự cảm thấy mình vượt trội hơn người khác, ở trong thôn, cũng coi như là người có tiếng nói, từ tin tức nhỏ đến lớn, bà đều biết hết, phải biết rằng, mẹ chồng của mình từ trước đến nay luôn đối với vợ chú Tư xem trọng, đánh giá cao, bây giờ thì hay rồi, người ta khinh thường cái núi này, trực tiếp trở về thành phố.
Vương Đại Anh có chút vui sướng khi người gặp họa.
Bà tự nhiên chú ý đến Cố An An một thân chật vật, cố ý nói:“An An à, mẹ con cũng thật nhẫn tâm, nhìn con ngã thành như vậy, bà ta vẫn bỏ đi không thèm quay đầu lại.
”Cố An An bĩu môi, từ ký ức mà cô nhận được, vợ của bác hai không phải là người tốt.
Chu Ái Cúc bước chân dừng một chút, cảnh cáo: “Đại Anh, quản miệng cô chặt vào, cái gì không nên nói thì đừng nói.
”Vương Đại Anh có lệ ừ một tiếng.
Chu Ái Cúc vừa đi, trong thôn liền truyền tin, Đường Lan Chi là người phụ nữ nhẫn tâm, mặc kệ con gái mình ngã thành đứa bé bùn, cũng muốn rời khỏi thôn Cố gia.
Còn Cố An An và Cố Tùng Tùng đúng là rất khổ tâm, trở thành hai đứa trẻ không có mẹ! !.
.
Cố gia.
Ở phía trong căn phòng phía đông, căn phòng nóng hầm hập rất ấm áp, những người lớn trong gia đình họ Cố đều ở bên trong, trầm mặc không nói, rõ ràng là trong phòng rất ấm áp nhưng tâm của Chu Ái Cúc lại nguội lạnh một nửa.
Cụ ông nhà họ Cố ngồi ở bên mép giường, cầm trong tay tẩu hút thuốc, thỉnh thoảng hít vào một ngụm, ngẩng đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ, giống như Chu Ái Cúc nói nửa ngày, một chữ cũng không nghe lọt.
Anh cả nhà họ Cố, Cố Vệ Quốc, ngồi xổm bên cạnh giường, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Chỉ có Anh hai nhà họ Cố, Cố Vệ Phú thỉnh thoảng phản bác một câu:“Mẹ, chẳng phải là chuyện đã rõ rồi sao, Vợ của chú Tư cũng đi rồi, mẹ đừng nói những điều này nữa, cũng vô ích thôi.
”Câu này đã khiến Chu Ái Cúc bùng nổ.
Bà đánh một cái lên đầu Cố Vệ Phú, con trai thứ hai nhà họ Cố, và mắng:“Đó không phải vợ của con nên con nói chuyện không đau lòng, nếu vợ của con, Đại Anh cũng về thành phố, để xem con còn nói chuyện được lưu loát thế này không?”Cố Vệ Phú dù sao cũng là đội trưởng, trong lời nói cũng có căn cứ: “như thế nào không được, vợ chồng vốn là một, con đã từng qua lại với phụ nữ có chồng, con so với ai khác cũng đều vui vẻ, Chú Tư, chú nói xem việc này nhất thiết phải để ý.
?”Cố Vệ Cường bị nhắc tới, ông ngẩng đầu lên, nhìn thật sâu vào Cố Vệ Phú, sau một lúc lâu, ông mới mở miệng: “suy nghĩ hiểu biết của anh hai thật là cao.
” Ông nguyện ý để cho Đường Lan Chi đi là một chuyện, anh hai nhà mình tự ý cấp giấy xác nhận là một chuyện khác, ông không phải nói là không muốn để cho Đường Lan Chi đi, nhưng ông thực sự tức giận với anh hai của mình, thời điểm cấp giấy xác nhận, ngay cả một câu cũng không bảo với ông, dù sao ông cũng là chồng của Đường Lan Chi, Đường Lan Chi thấy chột dạ, muốn chạy nhanh, nên giữ kín chuyện này, ông hiểu, nhưng là Cố Vệ Phú, là anh trai của ông, lại giúp người khác giấu ông chuyện này.
Điều này quả thật không phù hợp.
Trong lòng ông thấy rất khó chịu.
.