Bạn đang đọc Thập Niên 70 Hạnh Phúc Nhỏ – Chương 46: Người Quen Cũ
“Chuyến này đến vẫn còn vài câu hỏi muốn hỏi chú Hải.” La Quán Thanh móc từ trong túi quần ra một cuốn sách, hai cô gái ngoài sau cũng như vậy.Họ được coi là những người khá nhanh nhẹn, giỏi giang ở quê nhà, hiện nay tình hình bên ngoài đang thay đổi nhanh chóng nhưng mọi thứ đang diễn biến theo chiều hướng tốt, sự tiến bộ của một đất nước không thể tách rời nhân tài.
Kỳ thi tuyển sinh đại học đã được dừng lại quá lâu, cái gọi là công nhân, nông dân, bộ đội cũng không thể bù đắp cho đất nước thiếu nhân tài, có thể năm nay, có thể năm sau thi đại học nhất định lại tiếp tục.Kể từ khi nhận được tin tức này, mấy người thanh niên trí thức rõ ràng là gấp gáp hơn nhiều, họ không muốn bị mắc kẹt ở cái nơi nhỏ bé này, cho dù đây chỉ là suy đoán của trưởng bối, họ cũng không kìm được mà bắt đầu chuẩn bị sớm.Sách giáo khoa trong tay ít, nhiều học sinh được gia đình gửi sách đến, trong số họ đa số là học sinh cấp hai, một phần là học sinh cấp ba.
Tuy nhiên, bài vở bỏ lâu không đụng đến đã nhiều năm, học sinh cũng quên mất từ lâu rồi.
Hầu hết trình độ học vấn của mọi người trong ngôi làng nhỏ không bằng họ họ, dần dà, một số ít người tập trung vào hai cặp vợ chồng già bị phân cấp này.“Lấy ra chú xem thử.”Ông Hải là một người đàn ông lịch lãm, điểm này vẫn không bị mất đi sau bao năm lao động vất vả, ông ấy mặc bộ quần áo cũ đơn sơ có vá, đầu chải gọn gàng, móng tay sạch sẽ hồng hào đón lấy sách, ngay cả trong cái chuồng bò này, ông ấy vẫn tạo cho người nhìn cảm giác thanh lịch.“Cây này nên…Câu này nên…”Đặt tập sách bên cạnh ngọn đèn dầu trên bàn, dùng ánh nến mờ ảo, giáo sư già trả lời giúp cho mấy người thanh niên trí thức, mỗi câu hỏi đều được giải thích rất chi tiết, không hề phụ với chức danh giáo sư của ông ấy.Bà cụ Lan đang ở bên cạnh đang khâu vá, bà ấy cũng sửa soạn bản thân thật gọn gàng sạch sẽ, mái tóc bạc trắng búi ra sau, trâm gỗ cố định mái tóc bạc, tay cầm kim chỉ, mỉm cười ngắm nhìn nhóm thầy trò này, nếu bỏ qua môi trường xung quanh, thực sự có một bầu không khí yên bình trong vài phút.“Cảm ơn chú, chú Hải, cảm ơn thím Lan nữa.”Một vài người cầm cuốn sách bài tập có đáp án chi tiết của giáo sư Hải cất vào trong lòng như thể chúng là bảo bối.
Có những người bạn khác trong học viện thanh niên trí thức cũng muốn đọc chúng đấy.
Họ đặt một túi bột mì nhỏ xuống, rồi lặng lẽ rời đi như lúc họ đến.Hai người già không nói lời từ chối gì, dường như đã quen với chuyện như thế này rồi, họ cất túi bột mì nhỏ đó dưới giường gỗ, rồi đóng cửa lại.“Đến khi nào mới kết thúc những ngày tháng này đây, còn tiểu thái tử của tôi nữa, rốt cuộc cậu ấy đang ở đâu chứ.”Người vừa đi, giáo sư Hải vốn là người tao nhã, bây giờ trực tiếp ngồi phịch xuống bên giường, đưa tay lên lau nước mắt cho mình, vẻ mặt buồn rầu phiền muộn.“Được rồi Hải Đại Phú, bây giờ ông không phải là một thái giám nữa, có thể có bản lĩnh của người đàn ông không thế.” Lan Cô Cô nhìn lão thái giám như thế, cảm thấy có chút phiền muộn, ban đầu có phải mình mù mắt mới đi tìm ông ấy đối thực không.[Đối thực nguyên là một cụm từ mô tả hành vi đồng tính giả giữa cung nữ trong cung đình Hoa Quốc, sau trở thành một cụm từ mặc định cho hành vi quan hệ “vợ chồng” giữa cung nữ và thái giám.]“Người ta làm thái giám hơn bốn mươi năm, bây giờ làm đàn ông mới được bao lâu chứ, nhất thời không đổi lại được cũng là bình thường mà.” Hải Đại Phú ưỡn ẹo lắc lắc vai, nhìn Lan Cô Cô lại thấy phiền muộn.“Hơn nữa, cho dù ông trời cho tôi cơ hội để tôi tìm lại bảo bối của mình, thế thì cũng phải cho tôi một bảo bối trẻ trung chút chứ.” Hải Đại Phú buồn rầu cúi đầu xuống, nhìn thân dưới của mình, thở dài một hơi, có tâm mà bất lực.“Bà còn có tâm tư nói cười, tiểu thái tử của tôi còn nhỏ như thế, nếu như cậu ấy cũng đến với thế giới kỳ lạ như chúng ta, cũng không biết có sợ hãi không, gan của cậu ấy rất nhỏ, trước kia tối nào cũng phải nghe tôi hát ngâm nga, nếu không thì sẽ không ngủ được.”Lan Cô Cô nhớ đến tiểu thái tử ngoan ngoãn của mình thì cảm thấy lo âu, hốc mắt liền đỏ hoe.“Ai nói không phải chứ, tiểu thái tử còn thích trống lục lạc và tò he mà tôi làm cho cậu ấy đấy, bây giờ cũng không biết có ai làm cho cậu ấy không.”.