Thập Niên 70 Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Tôm

Chương 49


Bạn đang đọc Thập Niên 70 Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Tôm – Chương 49


“Đây là nhà cụ, cháu vào đây ngồi một lát nhé.”Kim Nguyệt Bảo dựng xe đạp cũng chưa nói cái gì, chỉ đỡ bà cụ già đi vào trong sân nhà.Đây là một cái tứ hợp viện khá lớn, được xây dựng lên từ rất nhiều viên gạch xanh màu xám, nhìn dáng vẻ còn rất mới, không giống như là của những thế kỷ trước lưu lại.“Bà ơi, bà về rồi, cá viên đâu ạ? Đã đổi được chưa?”Có bé con mập mạp đang ngồi ở bậc thang vui sướng mà chạy đi lên, nhưng mà vừa thấy đôi tay trống trơn của bà cụ thì lập tức biểu hiện lên vẻ mặt thất vọng.“Lý Tam béo, đã bảo cái thứ đó ở cửa hàng người ta không có bán, sao mày cứ phải đòi bà đi đổi bằng được vậy?”Lúc này một người phụ nữ trung niên cũng hoang mang hớt hải chạy từ ngoài cửa vào nhà, nhìn thấy bà cụ mới thở phào nhẹ nhõm một hơi: “Mẹ, mẹ cũng thật là cứng đầu quá à, con mới không để ý một tí thôi mà mẹ đã lặng lẽ trốn ra ngoài để đổi đồ, mẹ biết làm vậy người ta nói sao không? Lỡ như bị người ta phát hiện…”Nói được một nửa thì chị ta mới phát hiện bên cạnh bà cụ còn có một người nữa, chị ta vội vàng im lặng.Kim Nguyệt Bảo chớp chớp mắt, có hơi xấu hổ một chút.“Không có sao đâu, cô bé này không phải người ngoài, cô bé còn cứu mẹ mà.”Bà cụ thân thiết mà lôi kéo người đi vào trong phòng: “Cháu đừng nghe cô ta nói năng hung hăng, kỳ thật bản chất cũng không có hung dữ như thế đâu, chỉ là cụ đi đổi đồ ăn cho đứa cháu nội, chuyện này đâu có nghiêm trọng như vậy.”“Mấy ngày trước, cụ đang ở trên phố gặp được một người phụ nữ, không hiểu sao lại kéo cụ vào trong một góc, hỏi cụ có muốn mua cá viên hay không.

Cụ nhìn thấy cũng không tệ lắm nên liền mua một ít, cháu không biết đâu, cái thứ đó ăn ngon lại thơm.


Thằng cháu của cụ lại rất thích món đó, ăn được lần đầu lại muốn ăn nữa nên cụ mới đến cái ngõ nhỏ đó tìm mua, nào ngờ cái người lần trước họ nói không còn nữa.

Cháu nói xem có khó chịu không cơ chứ?”“Là thịt cá băm làm thành viên sao ạ? Bên trong còn thả thịt tôm, hơn nữa ăn lên không có mùi cá!”Kim Nguyệt Bảo cũng là hết chỗ nói rồi, xem ra mấy thứ lung tung này đều có ngọn nguồn từ cô mà ra à!“Cháu cũng biết cái đó sao? Chẳng lẽ cháu cũng từng ăn qua rồi hả?”Bà cụ Lý vừa ngạc nhiên lại mừng rỡ, giống như gặp được tri kỉ vậy.“Cũng không giấu gì cụ, cái thứ cụ ăn qua đó chính là do cháu làm, trước kia do trong nhà không có phiếu thịt, cháu mới suy nghĩ đến việc làm ít đồ ăn để đi đổi phiếu thịt, cũng phải tìm hiểu quanh co mới tìm được cách để đổi.”Kim Nguyệt Bảo không có giấu giếm, tóm lại những việc này cũng không đáng để cho người ta tò mò hoặc để họ suy đoán lung tung, chi bằng chính mình tự nói ra.Ít ra như vậy còn có vẻ thật thành, rốt cuộc thì nơi mà cái người kia và bà cụ này hội họp chính là ở cái ngõ nhỏ kia.“Có điều sau khi trong nhà có thể xoay sở được thì cháu cũng không làm mấy thứ như vậy nữa.


Lần này cháu đi qua đó chủ yếu là muốn tìm hiểu xem có cách nào để mua được TV hay không thôi.” Cứ như vậy Kim Nguyệt Bảo đã nói sơ qua chuyện cô muốn mua TV màu.“Ồ, hóa ra chuyện là như thế này à?!”Sau khi bà cụ nghe cô giải bày thì như thể suy tư gì đó rồi gật gật đầu: “Cái loại TV đen trắng kia chẳng ra gì, có điều TV màu cũng thật sự khó mà kiếm được.

Cứ như vậy, nếu không thì tới ngày quốc khánh đó cháu cứ mang bọn nhỏ tới nhà của cụ xem, như thế có được không? TV màu của nhà cụ cũng là do năm trước xin được, năm nay mới được nhận.”“Chuyện này sao có thể làm vậy được ạ? Như thế thì thật là không biết xấu hổ rồi ạ.” Kim Nguyệt Bảo lần này có hơi thẹn thùng.“Có gì đâu mà ngượng ngùng?”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.