Bạn đang đọc Thập Niên 70 Hằng Ngày Làm Ruộng Nuôi Tôm – Chương 13
Sau khi ăn no sẽ lên trên giường lăn ra là bắt đầu khò khè ngủ.“Không cần, em cứ ngủ đi, về sau chuyện trong nhà giao cho lại cho chị, em chỉ cần yên tâm đi học là được.”Tri thức chính là sức mạnh!Nói xong, Kim Nguyệt Bảo ôm hai cục thịt đi ra nhà chính, chỉ còn lại Thẩm Hương Vân và Thẩm Trạch Lâm liếc nhìn nhau, đều từ trong mắt đối phương thấy được hy vọng tràn đầy, chính như ca khúc xướng như vậy: Phương đông hồng, mặt trời lên!Cùng lúc đó, hai người cũng âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định phải nỗ lực học tập, tương lai có tiền đồ sẽ hiếu kính chị hai!Trở lại phòng Kim Nguyệt Bảo cũng không suy nghĩ nhiều như vậy.
Sau khi dỗ cho hai bảo bối đi ngủ, cô lặng lẽ tiến vào không gian, đồng thời, dặn dò mèo nhỏ ở đầu giường trông chừng bọn trẻ.Trong không giống như một ngư trường được tạo thành từ một mảnh ao hồ xanh biếc và mặt cỏ xanh mượt mà.
Toàn bộ là sự giao hòa giữa xanh lá cây và xanh da trời kết hợp chiếu sáng lẫn nhau.Bên cạnh ao hồ có một cái chòi nhỏ, đều dùng toàn thân cây trúc xanh mướt tạo thành, trên mái điểm xuyết các loại hoa nhỏ.
Ở bên ngoài chòi còn gieo trồng những tảng lớn bạc hà mèo.Lầu hai là nơi cho mèo đại gia chơi đùa, lầu một còn lại là nơi mà Kim Nguyệt Bảo dùng để chất đống các loại nguyên liệu nấu ăn, công cụ phòng bếp trong nhà bếp nhỏ, cách gian còn có chỗ để nghỉ ngơi.Mà việc của cô lúc này là dùng nguyên liệu trong không gian làm ra chút đồ ăn, hai đứa nhỏ quá còi cọc, cô em chồng và chú em chồng cũng đang trong giai đoạn phát triển cơ thể, cần phải bổ sung dinh dưỡng.
Hơn nữa phải nói đến cơ thể này, trong trí nhớ thì cơ thể này cũng cần chất dinh dưỡng vô cùng, cũng phải bồi bổ, thuận tiện chăm sóc nhan sắc luôn.“A!” Đây là ai?Kim Nguyệt Bảo ngây ngẩn cả người, đứng ở tủ kính là một cô bé vừa gầy lại vừa đen.Trên mặt không có bao nhiêu thịt, làn da không tính là đen, nhưng lại hiện ra một màu phải nói là vàng như nến.
Rõ ràng chính là biểu hiện của thiếu dinh dưỡng, cánh tay cẳng chân vừa bé lại vừa dài, thoạt nhìn cực kỳ mất cân đối.
Không cam lòng nhe răng, cô gái trong gương cũng nhe răng, sau đó lại cười nhạt, cô bé trong gương cũng cười nhạt, còn lộ ra hai má lúm đồng tiền, lại thử vài lần, rốt cuộc xác định đây là bản thân mình, Kim Nguyệt Bảo bất đắc dĩ thở dài.Đã từng thấy qua bản thân cả người cơ bắp rắn chắc, cũng từng thấy bản thân là một mỹ nhân phong hoa tuyệt đại dung mạo nghịch thiên, cũng từng thấy qua bản thân đoan trang quý khí ôn tồn lễ độ, thế nhưng chưa từng thấy qua bản thân gầy như cây giá thế này, thật là làm khó anh Thẩm rồi, đêm tân hôn vậy mà anh ta vẫn hạ khẩu được.Nếu như phải so sánh ra, người cần bồi bổ nhiều nhất trong cái nhà này, hình như là bản thân mình.Nghĩ như vậy, cô lập tức cầm lấy túi lưới, đi về hướng ao hồ, làm lơ ảnh ngược trong nước, cô đem túi lưới bỏ vào trong nước, nhẹ nhàng vớt lên hai con cá chép to khỏe tươi sống.
Đây là chỗ tốt của không gian, trong nước đầy cá, dưới làn nước trong vẩy cá chiết xạ ánh sáng khiến cho từng sóng gợn nước sáng lấp lánh ánh bạc.Đối với mấy người tham ăn mà nói cảnh đẹp là cái gì? Không hiểu được đâu!Nhanh chóng xử lý hai con cá chép, dựa theo phương thức nấu ăn lúc sáng, cạo thịt cá ra băm nhuyễn, lại thêm hai con tôm, làm một nồi cá viên thơm ngào ngạt lại còn ngon miệng.
Nếm thử một miếng, toàn bộ khoang miệng trong nháy mắt đã bị miếng cá viên mềm mại cùng hơi thở mát lạnh độc đáo chiếm lấy.
Đã thèm thuồng từ lâu lại không nghĩ tới sẽ ngon được như vậy, khó trách mèo đại gia chướng mắt cá ngoài kia..