Bạn đang đọc Thập Niên 70 Gả Cho Đối Thủ Một Mất Một Còn – Chương 3: Sống Lại 3
Triển Ngải Bình rơi vào tự hoài nghi và thống khổ, thầy bảo cô nghỉ ngơi, lúc cô nghỉ ngơi có xảy ra cãi vã kịch liệt với người nhà, càng sinh ra ngăn cách với em trai ruột, mỗi ngày cô đều ngơ ngác mơ hồ, sống không bằng chết, mãi đến tận khi gặp được Hạ Minh Chương.
Bề ngoài Hạ Minh Chương là người đàn ông nho nhã, hiền hoà chu đáo, anh ta học lịch sử, rất biết nói chuyện với người khác, cũng rất biết cách an ủi cô.
Dưới lời ngon tiếng ngọt của anh ta, Triển Ngải Bình tạm thời bước ra khỏi thống khổ, nhưng lại tiến vào một vũng bùn càng sâu hơn.
Hạ Minh Chương nói đây là bệnh tâm lý, cổ vũ chỉ bảo cô khỏi bệnh, xuất ngũ chuyển nghề đến trường y dược làm trợ giảng.
Hạ Minh Chương theo đuổi cô, cô gả cho anh ta.
Cũng chính sau khi gả cho Hạ Minh Chương, Triển Ngải Bình mới biết, thì ra trên thế giới này thậm chí có gã đàn ông ghê tởm, dối trá, miệng đầy lời nói dối như thế.
Anh ta bố trí cạm bẫy, dùng thủ đoạn dụ dỗ và lừa dối để tẩy não cô, nước ấm nấu ếch, anh ta cho cô một chút xíu săn sóc và quan tâm, ở trong lời nói phóng đại sự hy sinh của anh ta, không ngừng tiến hành ép buộc đạo đức với cô, muốn cô hồi báo hoàn toàn, anh ta không ngừng kiểm soát cô, đến lúc sau khi cô đã không còn việc làm, vì anh ta sinh ba gái một trai, bị trở thành người phụ nữ của gia đình, từng ngày từng ngày lo liệu việc nhà… Người từng là con cưng của trời đã hoàn toàn biến mất.
Hạ Minh Chương có thể ghê tởm cỡ nào?Lúc hai người bọn họ sống riêng, đường xe sáu tiếng, qua lại mười hai tiếng, Hạ Minh Chương đều ở trong điện thoại nói nhớ cô, muốn gặp cô, nhưng xưa nay không chủ động tới gặp cô, chung quy muốn cô ngàn dặm xa xôi chạy đi tìm anh ta, muốn cô hoàn toàn phối hợp với thời gian của anh ta, phối hợp tất cả công việc của anh ta.
Triển Ngải Bình bảo anh ta lái xe tới gặp cô, trong miệng anh ta nói năng hùng hồn: “Em làm trợ giảng rất rảnh rỗi, anh chỉ có một ngày nghỉ, em tới gặp anh, chúng ta có thể ở chung một ngày, anh yêu em như vậy, anh muốn ở chung với em lâu hơn.
“Có một lần Triển Ngải Bình thực sự không nhịn được: “Anh muốn gặp em như thế, anh chủ động tới tìm em một lần đi, dù cho chỉ có thể ở bên nhau một tiếng.
“Cô bảo anh ta tới gặp cô, anh ta sẽ không tới gặp cô.
Ha ha.
Quá nhiều quá nhiều chuyện như vậy đếm không xuể, anh ta luôn luôn có lý.
Người đàn ông này, trong miệng toàn logic của kẻ cướp, nói xằng nói bậy, lúc cô phát hiện anh ta có con riêng trước hôn nhân, Hạ Minh Chương nói thế này: “Anh gạt chuyện của nó là vì tốt cho em, nếu em biết nhất định sẽ thương tâm khổ sở, anh mới không nói cho em… Đây là lời nói dối thiện ý!””Tuy rằng đây là lừa dối, nhưng đây là thiện ý, Bình Bình, anh thật sự yêu em, anh luôn sợ em không gả cho anh.
“…Cô còn nghe lén được anh ta âm thầm nói với bạn bè: “… Cô ta là một đóa hoa hồng có gai, là một con mèo có móng vuốt sắc nhọn, tôi chính là muốn rút hết gai của cô ta, cắt hết tất cả móng vuốt của cô ta.
“…Nhớ lại tất cả những việc này, cô vẫn buồn nôn như ăn phải ruồi, Hạ Minh Chương là con bọ xít buồn nôn, anh ta là kẻ có tư tưởng ích kỷ, vì tư lợi mà miệng đầy dối trá.
Triển Ngải Bình đến tuổi trung niên, vừa tỉnh táo lại, đã ly hôn với anh ta, còn tống anh ta vào tù, con trai con gái trách cô máu lạnh vô tình, những đứa trẻ này mỗi một người đều giống Hạ Minh Chương, sính ngoại, thích đầu cơ trục lợi, đi đường tắt, làm giả học vấn, không đi đường ngay thẳng, sau đó từng người đều nhập cư nước ngoài.
Triển Ngải Bình thoáng cái rơi vào kết cục một thân một mình, vô thân vô cố, đã từng là đứa con cưng của trời vậy mà rơi xuống kết cục như vậy, cô nào còn có mặt mũi gặp lại bạn cũ, cái tên Triển Ngải Bình này cô cũng không dám dùng nữa.
Sau đó Triển Ngải Bình vẫn thích y thuật, cô không cách nào cầm dao mổ lên, Triển Ngải Bình đã ở tuổi trung niên tự học đông y, bái danh sư, sau đó theo sư phụ đi chữa bệnh cho một “lão tướng quân” giữ bí mật thân phận, lúc gặp mới nhận ra, “lão tướng quân” đầy công huân đó là Cố Thịnh.
Cố Thịnh lớn hơn cô hai tuổi, bọn họ sống chung một đại viên, khi còn bé thường xuyên đánh nhau, bọn họ là đối thủ một mất một còn, cũng là “sao Song Tử” trong đại viện.
Chỉ là bọn họ hơn năm mươi tuổi rồi, một người là vị tướng quân toàn thân đầy vinh quang, một người là một bác sĩ Đông y không có tiếng tăm gì.
Cố Thịnh nhận ra cô, lúc còn trẻ anh lưu lại không ít vết thương bệnh tật, Triển Ngải Bình ở lại bên cạnh anh để chăm sóc thân thể cho anh.
Cô biết thì ra cả đời Cố Thịnh cũng không cưới vợ, chỉ nhận nuôi đứa con của hai chiến hữu.
Triển Ngải Bình còn từng lén lút cười tên anh đặt hay ghê, Cố Thịnh, không phải là “sống độc thân” đấy chứ?Trong lòng Triển Ngải Bình cảm nhận được một chút an ủi, năm đó bọn họ là sao Song Tử của đại viện, quay đầu lại lại cùng nhau độc thân.
Chỉ là cô không hề nghĩ tới, anh sẽ cho cô một tình yêu hạnh phúc hoàn mỹ, sẽ cầu hôn cô ở cái tuổi sáu mươi, cô 63 tuổi gả cho anh 65 tuổi.
…Hiện giờ Triển Ngải Bình sống lại về tới năm mươi năm trước.
Cô, 23 tuổi, chưa kết hôn.
Cố Thịnh, 25 tuổi, chưa kết hôn.
Đời này cô muốn sống một cuộc đời khác, cô muốn cầm dao mổ một lần nữa, cô muốn gả cho đối thủ một mất một còn lúc còn trẻ của cô.
.