Bạn đang đọc Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu – Chương 42: Thịt Thịt Thịt 2
Chuyện này đã thật sự từng xảy ra, không phải là do hai anh em họ nghĩ nhiều, kiểu gì cũng không giấu được mùi thịt khỏi hàng xóm cách vách.
Đã thế, nhà của góa phụ Lưu là gần nhà họ nhất, con cái nhà đó tính toán mưu mô, Cố Minh Đông không yên tâm.
Cố Minh Đông cũng cảm thấy tiếc nuối, trong thâm tâm anh biết lén lút như vậy mãi cũng không phải là cách.
Anh nhìn em hai Cố cắn răng rắc răng rắc, đến phần xương cũng chẳng chừa lại, không kìm được mà hỏi: “A Nam, em nói xem có cách nào để chúng ta ăn thịt một cách quang minh chính đại không?”Em hai Cố cũng hơi ngạc nhiên, hiểu được lời anh mình.
“Đầu tiên là phải có tiền và phiếu thịt, sau đó cầm tiền và phiếu thịt lên trấn trên mua thịt cung ứng, như vậy là có thể ăn thịt một cách công khai.
”Cố Minh Đông đến là cạn lời, anh đã lật tung cả nhà lão Cố lên, tổng cộng chỉ có mấy đồng bạc, nhà thật sự cũng chỉ có bốn bức tường, đừng nói đến phiếu thịt hiếm có kia.
Tất nhiên em hai Cố cũng biết tình hình trong nhà, tiếc rẻ mút chùn chụt vị thịt còn vương trên đầu ngón tay, nói tiếp: “Nếu không thì phải đợi đến cuối năm, khi đó chắc chắn đại đội sẽ mổ lợn, nhà mình mà nhiều điểm làm công thì có thể đổi.
”Đương nhiên, những năm trước lúc mổ lợn, nhà họ cũng muốn nếm thử mùi vị thịt nên đã đổi rất nhiều điểm, lương thực theo đó mà ít đi, không đủ qua năm sau.
Cố Minh Đông dập ngọn lửa bằng một chân, cẩn thận kiểm tra xem còn đốm lửa nào không rồi mới dẫn em trai xuống núi.
Anh vẫn đang thầm cân nhắc vụ ăn thịt trong lòng, thời đại khác biệt, mỗi việc ăn thịt thôi mà cũng phải lo nghĩ trước sau, chẳng hiểu kiểu gì!Trời ban ngọn núi tốt mà không thể ăn thoải mái, quá là lãng phí, trong núi này có rất nhiều lợn rừng…Bỗng dưng, Cố Minh Đông dừng bước: “Mổ lợn ư?”“Anh trai, anh đừng có nghĩ đến chuyện mổ lợn, từ nay đến ngày mổ lợn cuối năm còn sáu tháng nữa lận.
”Cậu nói xong còn nhắc: “Năm nay nhà mình còn thiếu một người làm ruộng, chắc chắn điểm làm công sẽ càng ít hơn, chẳng biết đổi được bao nhiêu nữa.
”Cố Minh Đông nảy ra một biện pháp trong đầu, có lẽ có thể thực hiện được.
“Em hai, em về trước đi, anh còn có việc phải làm.
” Cố Minh Đông dứt lời, xoay người đi vào trong núi lần nữa.
Em hai Cố vội vàng đuổi theo vài bước: “Anh, anh còn định đi đâu?” Cố Minh Đông vỗ vai cậu: “Chờ đấy, anh đây tìm thịt cho mấy đứa ăn.
”“Ơ…” Em hai Cố không kịp cản, chỉ có thể trơ mắt nhìn bóng lưng anh cả biến mất.
Cố Minh Đông vừa đi, dường như bốn phía trở nên tối tăm hơn, sâu trong rừng mơ hồ vang tiếng sói tru, làm em hai Cố không khỏi run sợ.
“Thật ra nhà mình không ăn thịt cũng được…” Em hai Cố lầm bầm, cậu thèm thịt thật, nhưng cũng không muốn anh trai lên núi mạo hiểm.
Cậu đứng tại chỗ chờ được một lúc mà vẫn không thấy Cố Minh Đông quay lại, hoảng đến độ dậm chân bình bịch.
“Rốt cuộc anh cả định làm gì, chẳng lẽ anh í muốn bắt thêm mấy con chim?”Nhìn đống trứng chim trong túi, cuối cùng em hai Cố vẫn quyết định về trước để giấu đi, tránh việc trời sáng bị người ta phát hiện.
Em hai Cố vội vã chạy về nhà, em ba Cố đang chờ ở cửa, hai người anh trai đều lên núi, cô cũng không ngủ được.
“Anh hai, sao anh lại về một mình, anh cả đâu rồi?” Em ba Cố sốt ruột hỏi.
“Anh cả bảo anh ấy có việc.
” Em hai Cố mở túi áo rộng ra, đắc ý khoe khoang những quả trứng chim trong đó, “Em thử nhìn xem đây là gì.
”Nương theo ánh trăng, em ba Cố nhìn thấy thứ ở bên trong, kinh ngạc nói: “Lắm trứng chim quá vậy, các anh đi thọc tổ chim đó hả?”“Giỏi lắm đúng không, mỗi ngày hầm một quả trứng thì cả tháng mới ăn hết chỗ này.
” Em hai Cố lại càng đắc ý.
“Nhìn anh đắc ý chưa kìa, chắc chắn là anh cả tìm được số trứng chim này, còn anh á? Chắc có lẽ số trứng chim anh tìm được đã vào hết miệng mình rồi.
” Em ba Cố nhanh tay nhanh chân giấu trứng chim đi, giấu ở chỗ nào cũng cảm thấy không an toàn, cuối cùng cô quyết định nhét xuống dưới chĩnh gạo.
Em hai Cố không vui, giận dỗi nói: “Anh cũng giúp chứ bộ.
”Dứt lời cậu lại đi ra ngoài.
“Này, anh lại đi đâu đấy?” Em ba Cố đè thấp giọng hỏi.
Em hai Cố xua xua tay: “Anh quay lại với anh cả, canh chừng giúp anh ấy.
”Em ba Cố nghe vậy thì lập tức không phản đối nữa, bảo: “Vậy anh nhanh nhẹn một chút, đừng để bị phát hiện.
”Cô nói vậy xong vẫn cảm thấy không yên tâm, bèn đưa rìu bổ củi và giỏ tre cho anh mình: “Nếu anh chạm mặt người ta thì cứ bảo là lên núi đốn củi và đào rau dại.
”“Biết rồi, em lắm lời quá.
” Tuy giọng điệu mất kiên nhẫn, em hai Cố vẫn nhận lấy hai món đồ em mình đưa.
.