Bạn đang đọc Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu – Chương 27: Bảy Tấc 3
Tất Lão Lưu lớn tiếng mắng mỏ: “Cái đồ không có chí tiến thủ, đậu nành có phải do mày trộm không hả?”“Cậu, thật sự không phải cháu làm, cháu không có trộm đậu nành mà!” Ngô Lão Tam vừa nói vừa khóc, trông thảm hại vô cùng.
“Cháu cũng không biết tại sao trong thắt lưng lại có đậu nành nữa, rõ… rõ ràng là trước khi ra cửa đâu có hạt nào đâu chứ!”Tất Lão Lưu bây giờ chỉ hận không thể nhét khăn chặn miệng anh ta lại, chỗ nhét đậu nành là thắt lưng, mày lại không có vợ, còn ai có thể trộm giấu đồ vào thắt lưng của mày đây.
Nhất định là cái tên ngu dốt này đã trộm mất lương thực, sau khi bị Cố Kiến Quốc phát hiện thì nghĩ cách vu oan cho Cố Minh Đông.
Cái tên này đúng là không có não mà, trộm đậu nành xong không chịu ăn cho hết đi, cứ nhất quyết phải nghĩ cách đổ oan cho người khác làm gì!Giờ thì hay rồi, lần này lớn chuyện rồi, tất cả đã bị phơi bày ra trước mặt mọi người, mặt mũi ông ta cũng mất hết theo luôn rồi.
Nếu biết sớm sẽ thành ra thế này, ông ta không nên nể mặt anh ta là cháu mình mà khoan dung với anh ta như vậy.
Càng nghĩ càng thấy giận, Tất Lão Lưu mắng tiếp: “Mày không còn lương thực sao không đến tìm tao mà lại lớn mật đi trộm đồ của công như thế chứ, dám đào góc tường công xã hả, hôm nay tao sẽ đánh chết mày thay cha mẹ mày.
”Dứt lời, ông ta lập tức xông lên, tay đấm chân đá đánh Ngô Lão Tam một trận ra trò.
Em hai Cố đứng ngoài nhìn còn không quên góp dầu vào lửa: “Đại đội trưởng, ông đừng đánh chết anh ta nhá, anh ta còn dưa dập đầu xin lỗi anh trai tôi đâu!”Thế là Tất Lão Lưu lại tóm lấy đầu Ngô Lão Tam, ép anh ta phải quỳ xuống dập đầu với Cố Minh Đông ba lần.
Ba tiếng “Bộp, bộp, bộp!” vô cùng vang dội, nghe là biết Tất Lão Lưu giận đến cỡ nào.
Sau khi dập đầu xong, phần trán Ngô Lão Tam sưng vù lên một mảnh đỏ chót.
Cố Minh Đông cũng không thèm tránh, nhận xong ba cái dập đầu mới mở miệng nói: “Đại đội trưởng, trong nhà Ngô Lão Tam chỉ có mình anh ta, nhiều đậu nành như vậy chắc chắn không thể ăn hết trong một bữa được, lúc này nếu tới nhà anh ta tìm kiếm hẳn là vẫn có thể bù đắp được chút tổn thất.
”Anh vừa nói xong, quả phụ Lưu đang đứng trong đám đông khẽ biến sắc.
Ngô Lão Tam lại như bắt được cọng rơm cuối cùng, vội vàng nói: “Cậu, cháu không trộm đậu nành thật mà, không tin mọi người cứ qua nhà tôi tìm thử xem.
”Thế là đám đông lại kéo nhau đi về phía nhà Ngô Lão Tam, dọc đường đi lại có thêm một số người gia nhập vào.
Ngô Lão Tam là con út trong nhà, tuy vẻ ngoài không quá ưa nhìn, nhưng người nhà lại rất yêu thương anh ta, thế nên mới dưỡng thành cái tật nói như rồng leo, làm như mèo mửa, chỉ thích chơi bời lêu lổng của anh ta.
Tới lúc hai anh trai lấy vợ thì thật sự không chịu nổi thằng em này nữa, thế là họ hợp lực ép hai ông bà già phải phân gia, có vậy thì Ngô Lão Tam mới không thể không dọn ra sống riêng.
Anh ta không cưới vợ nên được chia cho một gian nhà tranh nằm ngay kế bên nhà của hai anh là Ngô Lão Đại và Ngô Lão Nhị.
Nhưng sau khi phân gia, Ngô Lão Tam lại càng ngang ngược, không có gì ăn là lại chạy tới nhà hai anh trai ăn vạ không chịu đi.
Trước kia thì thôi, không so đo, nhưng năm nay lại mất mùa, thế mà anh ta vẫn cứ tiếp tục cái thói xấu đó, hai chị dâu cũng vì vậy mà ngày nào cũng than trời trách đất, chỉ hận không thể tự tay bóp chết anh ta.
Ngô Lão Đại và Ngô Lão Nhị đã nghe tin từ sớm, lúc này đóng chặt cửa, hiển nhiên không muốn dính dáng tới chuyện của đứa em trai này.
Có người tới gõ cửa kêu họ cũng không ra, một nhà Ngô Lão Đại đứng sau cánh cửa, nói với ra ngoài: “Nhà chúng tôi đã tách ra sống riêng từ lâu rồi, không còn là người một nhà nữa, việc Ngô Lão Tam làm thì để cậu ta tự chịu trách nhiệm đi, không liên quan gì tới nhà tôi cả.
”Nhưng trong nhà còn có mẹ của Ngô Lão Tam, bà ta nhỏ giọng cầu xin: “Vợ chồng thằng cả à, con để mẹ ra ngoài xem thử đi.
”Nhưng Ngô Lão Đại lại nhếch mép cười khẩy: “Mẹ, nếu hôm nay mẹ dám bước chân ra ngoài đó thì cũng đừng trở về đây nữa, qua sống với Ngô Lão Tam luôn đi, cũng đừng trông chờ bọn con sẽ dưỡng lão cho mẹ.
”Trong nhà lại vang lên tiếng cãi vã, nhưng hai cánh cửa vẫn đóng chặt, không có dấu hiệu gì sẽ mở ra.
.