Bạn đang đọc Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu – Chương 25: Bảy Tấc 1
“Đứng lại!”Cố Minh Đông bước một bước dài, vươn tay tóm lấy Ngô Lão Tam đang định xoay người bỏ chạy.
“Đại đội trưởng, vừa nãy tôi muốn nói là nhà Ngô Lão Tam đâu có nằm gần ruộng đậu nành, tối dậy đi tiểu sao có thể trông ra ruộng đậu nành được? Chẳng lẽ đêm hôm khuya khoắt mà anh ta còn la cà khắp thôn ư?”Ngô Lão Tam giãy dụa, muốn thoát khỏi tay anh, rồi lại tuyệt vọng phát hiện trông Cố Minh Đông gầy còm như vậy như sức lực lại lớn đến lạ.
Từng ngón tay thon dài, đầy sức mạnh hệt như gông cùm khóa chặt Ngô Lão Tam nằm yên trên đất chẳng thể động đậy được gì.
“Muốn trốn hả? Chắc chắn là có tật giật mình.
”Quả phụ Lưu lập tức hét lớn: “Đúng thế, hơn nữa đêm Ngô Lão Tam xuống ruộng làm gì, tôi thấy cậu ta mới đúng là kẻ xấu.
Tất Lão Lưu, ông không thể bao che cho cậu ta chỉ vì cậu ta là thân thích của ông được!”Trái tim Tất Lão Lưu nảy lên thình thịch vì hoảng hồn, không ngờ mồi lửa này cuối cùng lại lan ngược về phía Ngô Lão Tam.
Cố Minh Đông cất giọng lạnh lùng: “Đại đội trưởng, tôi tin chú và chú ba, nhưng tôi không tin Ngô Lão Tam, vừa nãy anh ta cứ một hai đòi vào nhà tôi tìm bằng chứng, không chừng trên người đã giấu sẵn đậu nành để tìm cơ hội vu oan giá họa cho nhà tôi.
”Ngô Lão Tam há miệng phản bác, dáng vẻ gấp gáp như con gà trống bị ai bóp cổ: “Lão Cố, bớt nói bậy lại đi nhá, ông đây vì đói quá không ngủ được nên mới ra ngoài dạo rồi đúng lúc bắt gặp mày đang trộm đậu nành thôi.
”“Ban nãy đại đội trưởng đã đích thân vào nhà lục soát chứng minh sự trong sạch của nhà họ Cố rồi, thế mà anh lại khăng khăng một mực là tôi ăn trộm, chắc chắn là do chột dạ chứ không gì khác.
”“Nhà bọn mày nhiều miệng đòi ăn như vậy, nói không chừng vừa trộm về đã ăn hết rồi nên giờ mới không tìm thấy gì.
”Cố Minh Đông cười khẩy: “Ồ, đói đến không nằm không được, ngủ không xong mà vẫn còn sức dạo quanh khắp nơi hả.
”Nói đoạn, không để Ngô Lão Tam có cơ hội trả lời, Cố Minh Đông lập tức lùi ra sau, rồi nói lớn: “Đậu nành ăn nhiều sẽ bị đầy bụng, mọi người ai cũng biết trong nhà tôi chỉ có tổng cộng sáu người, một lớn, ba nhỏ, cộng thêm hai đứa nhóc chưa đầy ba tuổi, căn bản không ăn nổi hạt đậu nành cứng như đá.
”“Với lại, ăn nhiều đậu nành quá thì đánh rắm sẽ thúi lắm.
”Còn chứt dứt lời, Ngô Lão Tam đã thả liền tù tì hai ba quả bom.
Cố Minh Đông như đã đoán được từ trước, vội lùi về sau thêm vài bước rồi bịt kín mũi và miệng.
“Thối quá đi mất, tôi đã nói rồi, nhìn cái mặt lấm la lấm lét của Ngô Lão Tam là biết không phải người tốt lành gì.
”“Ban nãy còn gân cổ vu oan giá họa cho A Đông, cuối cùng kẻ trộm lại chính là cậu ta.
”“Xem ra cậu ta muốn đổ tội lên đầu nhà họ Cố để bản thân có thể chuồn êm đây mà.
”Mặt mày Ngô Lão Tam lúc trắng lúc xanh, yếu ớt hô hoán: “Chuyện ngoài ý muốn, ngoài ý muốn thôi, ai mà chẳng đánh rắm chứ, đúng không?”Cố Minh Đông che miệng: “Đại đội trưởng, vừa nãy có người nghi ngờ nhà tôi trộm hạt giống lương thực, tôi không hề chống đối gì mà để mọi người vào nhà lục soát ngay, vậy giờ nếu tôi nghi rằng Ngô Lão Tam có vấn đề thì có phải cũng nên cử người soát nhà anh ta không? Vậy mới là công bằng chứ nhỉ?”Tất Lão Lưu do dự lắm, liên tục liếc nhìn cháu ngoại trai của mình, trong lòng hối hận muốn chết tại sao bản thân lại nghe theo lý do hoang đường đó của anh ta, đồng thời chính ông ta cũng cho rằng thằng nhóc này đang vừa ăn cướp vừa la làng.
Ngô Lão Tam không hề sợ hãi, hét lên: “Soát người thì soát người, ông đây vô tội, không sợ bị người soát.
”Dứt lời, anh ta lập tức trợn trừng mắt nhìn Cố Minh Đông đầy hung dữ: “Nếu không tìm được gì thì mày phải dập đầu xin lỗi tao đấy.
”Cố Minh Đông giễu cợt: “Nhà tôi không tìm được gì hết này, nhưng anh đã cúi đầu xin lỗi chưa?”Ngô Lão Tam nghiến răng nghiến lợi rít lên: “Trong lòng mày có quỷ nên mới không dám làm chứ gì.
”“Làm thì làm.
” Cố Minh Đông gật đầu.
“Anh cả!” Em hai Cố lo lắng gọi.
Ngô Lão Tam dám khẳng định chắc nịch như vậy thì dù anh ta có trộm đậu nành thật nhưng chắc chắn sẽ không để trong người, tới lúc đó chẳng phải anh trai của cậu sẽ phải dập đầu xin lỗi con ma-cà-bông này sao?.