Bạn đang đọc Thập Niên 70 Dẫn Dắt Cả Nhà Làm Giàu – Chương 11: Ăn No 3
Khóe miệng Cố Minh Đông khẽ cong lên, nghĩ đến lương thực mà mình mang về nhà, tâm tình vui vẻ lật người xuống giường.
Chờ anh mặc quần áo đàng hoàng xong bước ra khỏi phòng, nhìn thấy ba lớn hai nhỏ ngồi xổm trong nhà, đang vây quanh đống lương thực mà tối qua anh mang về, cái nồi bên cạnh thì đang tỏa nhiệt, nghe mùi là là biết nấu một nồi rau dại rồi.
Ngay khi Cố Minh Đông vừa bước ra, năm cặp mắt đồng loạt ngước lên nhìn anh.
Trong một khoảnh khắc, Cố Minh Đông có ảo giác rằng trong nhà mình có nuôi năm loại động vật nhỏ khác nhau, chúng đang gào khóc đòi ăn, chờ đợi chủ nhân là anh cho chúng ăn.
Cố Minh Đông nhướng mày: “Mấy đứa nhìn chằm chằm anh làm cái gì?”Anh đi tới mở nắp nồi ra nhìn, toàn một màu xanh biếc, hiển nhiên là không có gạo trong đó: “Sao mấy đứa không cho gạo vào đi?”Em trai hai Cố cùng em gái ba Cố đồng thời đẩy em tư Cố một cái, em tư Cố lấy hết can đảm, rụt rè hỏi: “Anh cả, anh lấy lương thực từ chỗ nào vậy ạ?”Cô bé còn chưa nói xong nước mắt đã từng giọt từng giọt rơi xuống, cô bé vừa lau nước mắt vừa nói: “Đều là tại tụi em vô dụng, anh cả vì để nuôi sống tụi em mà phải đi làm những việc như thế này, lỡ như bị người khác phát hiện thì phải làm sao đây chứ? Nếu như bị phát hiện, anh cả cứ nói là do em đói quá chịu không nổi mới đi ăn trộm nha, dù sao tuổi em cũng còn nhỏ, bọn họ cùng lắm chỉ đánh em một trận là được rồi.
”Không đợi Cố Minh Đông trả lời, em hai Cố đã nhịn không được mà hỏi: “Anh à, anh sẽ không chỉ vì chuyện cá cược mà đi ăn cắp lương thực đó chứ?”Lúc Cố Minh Đông đang ngủ say, em hai Cố không nhịn được mà đi đánh thức hai cô em gái.
Ba anh em bàn bạc với nhau, bọn họ đều cảm thấy anh cả của mình không có khả năng xin được lương thực, nên ngoại trừ ăn trộm ra thì không có cách khác, nhưng ăn trộm thì bị sẽ bị phê đấu, làm không khéo còn có khi bị bắn chết nữa cơ.
Đây là anh cả của bọn họ, ba người bọn họ cân nhắc một lúc, cũng không dám động vào số lương thực này.
Chờ cặp song sinh tỉnh dậy, chúng nhìn thấy củ khoai lang thì đòi ăn, nhưng bị em hai Cố dựng mày từ chối, chỉ cho bọn chúng mỗi đứa một bát canh rau dại để lót dạ.
Mấy người không dám đánh thức Cố Minh Đông, cùng nhau chịu đựng, nuốt nước bọt cho đến tận bây giờ.
Em ba Cố nuốt nước bọt, cũng nói: “Anh cả, ăn cắp lương thực là tội nặng, sẽ bị súng bắn chết đó, nếu không thừa dịp chưa có người phát hiện, anh mang lương thực trả lại cho người ta đi anh!”Nói xong, cô bé tựa hồ có hơi luyến tiếc, liếm liếm khóe miệng, lại nhịn xuống.
Em hai Cố lúng túng rụt cổ, giọng ồm ồm nói: “Anh bảo em không được đi ăn trộm, kết quả anh lại tự mình ra tay, được rồi được rồi, từ nay về sau ông đây sẽ nghe lời anh hết được chưa, anh mau trả lại mấy thứ này cho người ta đi.
”Ngay cả cặp song sinh không biết chuyện gì xảy ra cũng cắn ngón tay, ngửa đầu nhìn, kêu: “Không ăn, không ăn.
“Cố Minh Đông nghe những lời này thì kinh ngạc nhướng mày, anh còn tưởng rằng ba đứa em hờ này nhìn thấy lương thực thì sẽ vui mừng, thậm chí hận không thể ăn cho thỏa thích mới phải chứ.
Không ngờ mấy đứa nhỏ này không những không ăn mà còn đề nghị anh đem trả lại cho người ta, xem ra ban đầu anh đánh giá ba đứa này có phần hơi thành kiến rồi.
Cố Minh Đông nhíu mày, nhưng ánh mắt lại dịu đi rất nhiều, nhẹ giọng ngắt lời: “Ai nói lương thực này là ăn trộm hả?”“Em tưởng anh là em hay gì?” Cố Minh Đông trừng mắt nhìn cậu em thứ hai của mình, anh mở túi gạo ra, dứt khoát múc hai chén trực tiếp đổ vào trong nồi, nấu cùng với rau dại.
“Anh cả!” Em tư Cố không kịp ngăn cản anh, cô bé sốt ruột đến mức vành mắt đỏ hết cả lên, cô bé sợ lát nữa đây sẽ có người xông vào, còng tay anh cả lại rồi mang đi mất.
Cố Minh Đông liếc nhìn bọn họ: “Mấy đứa yên tâm đi, nguồn gốc lương thực này là chính đáng, sẽ không có ai tìm đến cửa nhà chúng ta đâu.
”Ánh mắt em hai Cố lóe lên, hiển nhiên là cậu không quá tin tưởng những lời này.
Cố Minh Đông duỗi tay búng trán cậu một cái: “Sao nào, thua rồi thì không muốn nhận hả?”.