Thập Niên 70 Đại Vương Ăn Uống

Chương 20: Thịt Thỏ


Đọc truyện Thập Niên 70 Đại Vương Ăn Uống – Chương 20: Thịt Thỏ


Cô cũng không mong điều xa vời là tu chân, chỉ cần tăng cường sức khỏe là được.

Với thập niên có nền y học vẫn lạc hậu này, khỏi cần nói cũng biết tầm quan trọng của việc có một cơ thể khỏe mạnh là như thế nào.

Sau đó, cô tìm một ngày để lấy con thỏ từ trong kho ra, cô đã đặt nó ở trong nhiều ngày như vậy, con thỏ này trông cũng không khác gì mấy so với lúc nó mới chết, Du Hướng An cũng khá ngạc nhiên khi thấy kho có chức năng bảo quản độ tươi! Mà đây lại là một kho bảo quản độ tươi tương đối lớn nữa chứ!Cô mang con thỏ về, lúc về cô vẫy tay với Du Hướng Cư đang trông chờ với ánh mắt kinh ngạc, cô nhỏ giọng nói một cách thần bí: “Hôm nay chúng ta sẽ ăn thịt! Em âm thầm đi gọi anh chị tới đây đi.

” Du Hướng Cư gật đầu như giã tỏi, thế là cậu nhanh chóng chạy đi.

Sau đó, Du Hướng An giải thích với Du Thanh Sơn: “Cha, đúng lúc có được, nhà mình cũng lâu rồi không ăn thịt, nên mọi người cùng ăn chung đi.


”Du Thanh Sơn gật đầu một cái, ông không nói gì, đúng như lời con gái ông nói, lâu rồi nhà chưa ăn thịt, hôm nay có ăn là tốt rồi.

Du Hướng An nói tiếp: “Con có lòng nghe ngóng người ta nên chế biến thỏ như thế nào để ngon, cha, hôm nay con tự tay chế biến thỏ thì thế nào?”Du Thanh Sơn hỏi cô: “Con có lòng tin?”“Con có! Cho dù có không ngon thì con cũng chắc chắn là nó không khó ăn!”“Vậy thì con cứ làm!”Triệu Xảo Nương đi vào trong nhà bếp để nấu nước, Du Thanh Sơn thì mài dao, nhân lúc bọn họ đang thu dọn, Du Hướng An tiếp tục đi ra ngoài để mua gia vị.

Gia vị ở trong nhà bếp còn quá ít.

Du Hướng Hải và Diệp Thất Giai đưa Du Minh Kiệt tới, lúc tới bọn họ con mang khẩu phần lương thực tối nay tới.

Có những món do bọn họ mang tới cũng không cần phải nấu cơm.

Du Hướng An định làm món thịt thỏ kho tàu.

Thoáng nghĩ một chút thôi cũng đã làm đẩy nhanh tốc độ bài tiết nước bọt rồi.

Đã quá lâu rồi cô không được mấy miếng thịt lớn.

Con thỏ này ngoại trừ bộ lòng và da ra, chỉ nặng tầm một cân hai, bảy người ăn, mỗi người được chia không nhiều lắm, nhưng cơ bản là ăn cho đỡ ghiền.

Lúc cô đi mua gia vị về Du Thanh Sơn đã xử lý xong con thỏ rồi.


Cô là cô chủ nhỏ của một quán cơm tự mở, tay nghề cũng không tới nỗi không thể mở được một quán cơm riêng, từ khi cô xuyên tới đây, cô cũng không phô trương, không thể hiện tài nấu nướng của bản thân, cuối cùng bây giờ cô cũng có thể thử tay nghề một phen.

Du Hướng An cảm thấy phấn chấn trong lòng, nhưng cô vẫn còn nhớ hình ảnh trước đây của cô, thế nên cô đã để lộ vẻ mặt khá lạnh lùng.

Đầu tiên là cô rửa sạch miếng thịt thỏ, sau đó luộc thịt qua nước nóng, rồi bắt chảo lên và cho dầu vào, đợi dầu nóng thì cô rắc một ít tiêu, hồi hương, ớt sấy khô, cho thêm gừng, hành và tỏi vào.

Lúc này đã có mùi thơm, Triệu Xảo Nương đứng bên cạnh để nhìn cô nấu, bà ấy cảm thấy đau lòng khi phải tốn nhiều dầu như vậy, nhưng bà ấy lại không lên tiếng ngăn cản, chỉ lần này thôi, lần sau thì không thể như thế được, trong nhà nào có nhiều dầu để có thể dùng nhiều như vậy chứ.

Khi đã có mùi thơm, tiếp tục xào thịt thỏ thêm mấy phút rồi bỏ muối, nước tương, đường, mỗi lần cô cho gia vị vào là gò má của Triệu Xảo Nương lại giật giật, bà ấy muốn nói gì đó rồi lại thôi.

Thơm, thịt thỏ rất thơm, bà ấy cũng ngửi thấy được, bỏ nhiều nguyên liệu như vậy thì chắc chắn là thơm ngon rồi nhưng những thứ này đều là tiền đấy.


Bữa ăn này đã dùng hết bao nhiêu đồ tốt, không thể nghĩ thêm nữa, quá đau lòng.

Xào một lúc cho đường ra màu, đổ thêm nước và đậy nắp lại.

Cho đến khi Du Hướng An mở nắp ra lại, gắp thịt thỏ ra đĩa, cô vừa quay đầu lại đã thấy Du Hướng Cư và Du Minh Kiệt đang giương mắt nhìn cô từ phía đằng sau, hai người họ không ngừng nuốt nước bọt, đôi mắt gần như là toát màu xanh lục vì thèm.

Ở cửa phòng bếp, ánh mắt của Du Hướng Hải và Diệp Thất Giai cũng khá giống với ánh mắt của hai người họ, ôi trời, cái mùi thơm này, gần như không thể chịu đựng được nữa, suýt chút nữa là hai vợ chồng họ đã mất hình tượng mà nuốt nước bọt theo rồi.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.