Bạn đang đọc Thập Niên 70 Đại Mỹ Nhân Yêu Kiều – Chương 54: Mất Mặt
Sau khi cô bé kia đi ra khỏi phòng chạy tới chỗ đào đập chứa nước, ở trên đường gặp em hai ỉu xìu.
Hai người trò chuyện rất vui, đương nhiên bọn họ đều đang nói xấu Bách Nguyệt.
Cô gái gật đầu: “Tôi cảm thấy con nhỏ ngốc Bách Nguyệt này thật sự hại thảm cha mẹ cậu.
”Em hai cảm kích đáp lại: “Đúng vậy, cho nên bây giờ chị ta lại đi gieo tai họa cho Hạ Nghị, cậu cần phải ngăn cản.
”Cô gái vỗ ngực một cái.
Em hai không đi tìm Hạ Nghị cùng cô ta, thật xa lại tách ra.
Cô gái chạy đến bên cạnh Hạ Nghị.
Có chàng trai nhìn thấy cô ta, gọi cô ta: “Tiểu Lam, không phải cô đang quản chuyện bên kia sao?”Cha cô gái này làm vận tải vật liệu, cô ta phụ trách kiểm kê vật liệu và ra vào kho, công việc có lúc nặng có lúc nhẹ, xem tình huống để phân phối.
Hạ Lam chạy đến trước mặt Hạ Nghị, gọi anh: “Anh Hạ, con rắn buổi sáng anh bắt anh đã ăn chưa?”Chàng trai khác trả lời: “Ăn rồi, anh ta giữ lại riêng một bát.
Hạ Nghị không cùng ăn với chúng tôi, anh ta ăn xong thì đánh một giấc.
”Hạ Nghị không để ý tới Hạ Lam, anh không hợp với cô gái này lắm.
Người lớn hai nhà cãi nhau sinh ra mâu thuẫn, hết sức khó xử.
Lúc ồn ào nảy sinh mâu thuẫn Hạ Nghị đã lớn rồi, vì thế anh ảnh hưởng rất sâu, đối với cô gái Hạ Lam này, thật sự không nổi lên nổi suy nghĩ quan tâm em gái cùng thôn.
Hạ Lam chơi thân với những người khác hơn, nhưng ngày hôm nay cô ta phải ra mặt vì Hạ Nghị.
“Anh ấy không ăn!” Hạ Lam giơ tay lên trên không trung, trung khí mười phần nói: “Thịt rắn bị con nhỏ ngốc tên Bách Nguyệt ăn hết.
”Những người khác vừa nghe vậy, khó mà tin nổi nhìn cô ta.
Cái gì, bị ăn trộm?Vậy sao Hạ Nghị không nói?Vốn dĩ lúc đầu Hạ Nghị không muốn nói chuyện, nhưng sau khi nghe thấy lời ấy đột nhiên buông cuốc xuống, anh nhìn về phía Hạ Lam: “Cô đi tìm Bách Nguyệt rồi hả?”“Đúng vậy, con nhỏ ngốc kia thế mà làm như không nghe thấy lời em nói, tức chết em!!!”Hạ Lam giậm chân: “Đi, anh Hạ, chúng ta đi tìm cô ta xử lý, sao có thể để trộm được…”Hạ Nghị thiếu kiên nhẫn, lườm một cái.
Trộm cái rắm, là ông đây cố gắng nhét cho cô ngốc kia, Hạ Lam cảm thấy mình ngu nên mới không biết buổi trưa không ăn thịt rắn sao?Hạ Nghị vốn không muốn nói tới chuyện này, thế nhưng Hạ Lam bắt chó đi cày quản việc không đâu.
Người ta động não một chút là hiểu rõ.
Nếu như mình biết có một bát thịt rắn, buổi trưa lại không được ăn, sẽ không đi tìm Bách Nguyệt trong phòng bếp gây phiền phức sao?Hạ Lam hiểu rõ tính cách của anh.
Cô ta hoàn toàn không cần thiết cảm thấy bất công thay mình.
Vì thế Hạ Nghị cảm thấy có thể là cô ta không thích cô ngốc kia, tóm lại muốn làm khó dễ đối phương.
Bình thường những chuyện khác của mình không thấy cô ta chạy nhanh như vậy, hễ mình và người khác có chút va chạm gì đó, Hạ Lam lại hận không thể mượn tên của mình đi gây chuyện với người ta một trận.
Hạ Lam còn đang lải nhải, nhìn dáng vẻ của cô ta là muốn đá Bách Nguyệt đi.
Lúc này đây Hạ Nghị buông cuốc xuống chống người, lạnh giọng nói: “Tôi tự đưa cho cô ngốc ăn đấy.
”Hạ Lam không nghĩ tới Hạ Nghị chủ động thừa nhận chuyện này.
Cô ta cảm thấy thật không thể tưởng tượng nổi, sao Hạ Nghị có thể vô duyên vô cớ tặng đồ cho nhỏ ngốc đó chứ?Càng lúng túng là cô ta tưởng nhỏ ngốc kia trộm, mới vừa rồi còn chạy vào phòng bếp ở trước mặt người ta chỉ trỏ Bách Nguyệt.
Cô ta cảm thấy mình mới là bên có lý, không nghĩ tới bây giờ Hạ Nghị chẳng những không bảo mình có lý không sợ, trái lại khiến mình mất hết mặt mũi.
Cô ta nỗ lực “vớt vát” lại.
Giọng điệu Hạ Lam vội vàng hỏi lại: “Anh Hạ, anh đang nói lung tung gì vậy, sao anh có thể tặng đồ cho người kia chứ.
”Cô ta không nhớ được tên của Bách Nguyệt, chỉ biết đối phương là đồ ngốc.
Những người khác tò mò nhìn Hạ Nghị cùng đợi câu trả lời của anh.
Chỉ có Hạ Vương Chi biết rõ trong lòng, đáng tiếc chính là anh ta biết chân tướng nhưng không thể nói.
Hạ Nghị nhíu mày, lặp lại một lần: “Đó là tôi đưa cho cô ấy, có vấn đề gì không?”.