Bạn đang đọc Thập Niên 70 Đại Mỹ Nhân Yêu Kiều – Chương 51: Càng Nghĩ Càng Vui Vẻ
Ngẫm lại cũng đúng, kiếp trước sau khi chồng xuất ngũ làm ăn, nếu thật sự không có chút tâm nhãn gì, giả sử bản thân đúng như anh tự thuật chính là một người trung thực, của cải sớm đã bị lừa gạt hết.
Hạ Nghị nào từng dỗ con gái.
Anh nghĩ nếu như Bách Nguyệt lớn tiếng khóc lóc, còn lăn lộn trên mặt đất khóc lóc om sòm, nói không chừng mình còn có thể nghĩ ra cách gì đó.
Nhưng bây giờ người nọ chỉ nói một câu, nước mắt rơi xoạt xoạt, mím môi, dùng ánh mắt cực kỳ đáng thương lên án mình, giống như một con chó nhỏ vậy.
Hạ Nghị ngồi chồm hỗm xuống, lúng túng sờ mũi: “Cô đừng khóc.
”“Không có.
” Bách Nguyệt hít mũi, oan ức nói.
Hạ Nghị thấy cô vừa khóc vừa ngụy biện, cảm thấy rất thú vị, không nhịn được cười: “Cô ngốc, vậy sao cô chảy nước mắt hả?”Bách Nguyệt dụi mắt, gạt đi nước mắt trên mặt: “Anh lại gọi em là cô ngốc, em không ngốc, chỉ là em không thích nói chuyện với người ta.
”Hạ Nghị hỏi ngược lại: “Tôi thấy cô ở trước mặt tôi rất thích nói chuyện mà.
”Bách Nguyệt phản bác: “Đó là bởi vì em thích anh.
”Hạ Nghị bị câu nói này làm ngây ngẩn cả người.
Hình như cô ngốc kia còn thích mình hơn cả trong tưởng tượng của anh.
Giây phút này Bách Nguyệt lại nói: “Anh gọi em là Nguyệt Nguyệt, em sẽ không khóc.
”Hạ Nghị nghiến răng, nhìn mắt Bách Nguyệt khóc tới ửng đỏ, khịt mũi…Anh dừng một chút: “Nguyệt Nguyệt, cô đừng khóc.
”Bách Nguyệt nở nụ cười, dịch đến bên cạnh Hạ Nghị kéo tay anh, nói: “Anh thật tốt.
”Hạ Nghị nghiêng đầu nhìn xoáy tóc của cô, xem ra tóc rất mềm mại, sờ lên rất mềm.
Hạ Nghị không nhịn được sờ mũi…Sau đó, con rắn chết vốn phải do Bách Nguyệt xử lý này, cuối cùng do Hạ Nghị làm.
Hạ Nghị nghĩ đây gọi là gì.
Một đám người chờ ở bên ngoài một lúc lâu, rốt cuộc cũng chờ được Hạ Nghị đi ra.
Vừa đi ra, bọn họ lại hỏi: “Anh đi vào lâu như vậy làm gì hả?”Hạ Nghị vẫy tay dính nước, không để ý trả lời: “Không có gì, đi thôi.
”Đồng bạn nói: “Vậy anh có chừa lại một chút hay không, buổi trưa mấy anh em ăn?”Hạ Nghị day trán, tức giận nói: “Chỉ để lại mật rắn, một con rắn như thế, nếm vị đã không tệ rồi, thực sự muốn ăn sạch thì lên núi đi dạo một vòng đi.
”Hạ Nghị chừa lại một bát nhỏ thịt rắn, nhưng anh không cần, đưa hết cho Bách Nguyệt.
Coi như bồi thường vì dọa sợ con gái người ta.
Mọi người tiếp tục đi đào đập chứa nước, bận bịu khí thế ngất trời, mọi người kiếm củi nhóm lửa, công việc đào đập chứa nước này ngược lại tiến triển hết sức nhanh chóng.
Ăn cơm trưa, Hạ Nghị ăn cơm xong tìm một nơi râm mát không có ai nằm xuống ngửa mặt nghỉ ngơi.
Bách Nguyệt ăn cơm trưa ở trong nhà bếp rồi mới lại đây, cô lén lút ăn hết một bát thịt rắn nhỏ.
Việc này nếu như bị người ta nhìn thấy sẽ đàm tiếu.
Đến lúc đó chắc chắn sẽ có người nói cô lén mở nồi lấy thịt rắn đi.
Cô rất muốn để Hạ Nghị đứng về phía mình ở trước mặt mọi người, thế nhưng…Bách Nguyệt cũng biết như vậy sẽ mang đến phiền phức cho Hạ Nghị.
Hơn nữa Bách Nguyệt không hề muốn cha nuôi có cơ hội lừa gạt nhà họ Hạ, điều kiện gia đình của Hạ Nghị lại không tốt.
Bách Nguyệt sợ rắn không quá dám ăn thịt rắn, thế nhưng… Cô nhéo tay chân của mình, cảm thấy mình nên cao, béo hơn một chút, thân thể như vậy mới có thể tốt.
Hơn nữa cô nghĩ rõ ràng, Hạ Nghị cho mình thịt rắn quả thật là đồ ăn rất quý giá, rắn nào dễ bắt chứ, lỡ như gặp phải rắn độc…Bách Nguyệt càng nghĩ càng vui vẻ.
Cô thật sự thích trẻ con, nhất là con của mình và Hạ Nghị.
Bách Nguyệt ăn cơm xong chống cằm cười một lúc lâu, cô lại đi tìm Hạ Nghị.
Lần nào Bách Nguyệt cũng có thể ở trong thời gian ngắn tìm thấy Hạ Nghị, cô hiểu rõ tính tình của chồng mình.
Buổi trưa nếu như Hạ Nghị không nói chuyện phiếm với người ta, vậy tức là đang ngủ trưa.
Anh sẽ chọn nơi yên tĩnh thoải mái.
Nơi như thế có rất nhiều, nhưng Bách Nguyệt và anh tâm ý tương thông, dù sao từng sinh sống với nhau mấy chục năm, Bách Nguyệt dựa vào trực giác chọn một địa điểm Hạ Nghị có thể ở đó nhất.
Tám chín phần mười là chính xác.
.