Thập Niên 70 Cuộc Sống Hàng Ngày Của Quân Tẩu Trên Hải Đảo

Chương 22: Gặp Gỡ 4


Bạn đang đọc Thập Niên 70 Cuộc Sống Hàng Ngày Của Quân Tẩu Trên Hải Đảo – Chương 22: Gặp Gỡ 4


Editor: HannahThực sự rất có duyên phận.

Lý Thành Hề vẫn còn muốn nói một điều gì, nhưng bỗng chốc lại nhìn thấy Giang Hoành đi tới nơi, từ xa xa vẫy tay với anh, nói: “Thành Hề, phòng thường trực vừa báo cho ta biết bà ngoại cháu mới gọi cho cháu đấy.

”Lâm Đào nghe vậy thì nhanh chóng nói: ”Anh cứ đi đi, một mình tôi trở về cũng không sao đâu.

”Lý Thành Hề nhìn thoáng qua Lâm Đào một lượt, sau đó mới xoay người rời đi.

Lâm Đào đứng yên tại chỗ trong chốc lát, sau khi nhìn bóng dáng của Lý Thành Hề đi xa, lúc này mới thu lại ánh mắt và đi ra khỏi cửa lớn của xưởng.

Mới vừa bước chân ra, cô liền thấy Lâm Thường Hải đang chờ mình ở bên ngoài.


Bây giờ đã là giữa trưa rồi, dù mới chỉ là đầu hạ, nhưng ánh nắng của mặt trời vẫn vô cùng gay gắt và chói chang, một người mà cứ đứng yên ở một chỗ như vậy thực sự rất giống đang phơi người.

Lâm Đào không biết ba của mình đã đứng chờ giữa cái nắng oi bức này trong bao lâu rồi.

Cô ngay tức khắc liền cảm thấy đau lòng không thôi, đáng Lẽ ra cô không nên tới đây.

Chạy chậm tới bên cạnh Lâm Thường Hải, Lâm Đào kéo dài tiếng ra, giọng điệu như giận dỗi mà nói: “Ba, không phải là con đã nói không cần chờ con rồi hay sao.

Nắng như vậy mà Ba vẫn cứ đứng phơi người, sao ba không tìm chỗ nào đó để đi tránh tạm một lúc chứ.

“Lâm Thường Hải thấy con gái đã ra tới, trên gương mặt ngay tức khắc liền lộ ra một biểu cảm vui mừng, giải thích: “Ba khi nãy vẫn luôn ở phòng an ninh cùng với bảo vệ cửa nói chuyện phiếm, là do ba nhìn thấy có người ra, sợ con không tìm thấy được ba, cho nên mới ra chờ ở ngoài này, cũng không tính là phơi nắng ở đây bao lâu.

Đúng rồi, cha vừa mới nghe người ta nói rằng bên trong có người đánh nhau? Con không bị thương đấy chứ?”Lâm Đào theo phản xạ giấu tay về phía sau, lắc lắc đầu: “Không có, con đứng cách xa chỗ đó lắm.

“”Vậy hả? Vậy là tốt rồi.

“Lâm Đào ngồi trên ghế sau của chiếc xe, Lâm Thường Hải dẫm lên chân đạp liền xuất phát.

“Thế nào? Có gặp được người thích hợp không?”Người Trung Quốc từ trước đến nay thường là kiểu người truyền đạt tình cảm một cách hàm súc, đặc biệt giữa cha và con gái.

Tình yêu của cha dành cho con gái ngay từ bé vẫn luôn được giấu kín thật sâu ở trong đáy lòng, không hiện ra bên ngoài.

Nhưng bởi vì nhà Lâm Đào được coi là khá đặc biệt, Lâm Thường Hải vừa làm cha vừa phải làm mẹ, cho nên so với quan hệ cha con ở trong các gia đình bình thường khác, thì quan hệ giữa Lâm Thường Hải cùng với đứa con gái Lâm Đào càng thân thiết hơn một chút.


Sự việc như thế này đáng ra phải để cho người mẹ hỏi, nhưng dưới tình huống như hiện tại thì Lâm Thường Hải lại phải hỏi.

Lâm Đào lắc đầu, đang muốn nói là không có gặp, nhưng không biết tại sao, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một cái tên – Lý Thành Hề.

______________________Thôn Đào Hoa, tại Lâm gia.

Lâm gia hôm nay có khách, thời gian định ra hai nhà Thẩm Lâm gặp mặt nhau chính là hôm nay, chẳng qua lúc trước là Thẩm Quốc Bân tới gặp Lâm Đào, nhưng hôm nay đã đổi người thành Lâm Tuệ.

Theo lý mà nói, thì hai người trẻ tuổi độc thân tốt nhất là nên gặp mặt nhau vài lần trước rồi mới cưới, cũng để vun đắp thêm tình cảm giữa hai bên, và cho đối phương có thêm thời gian tìm hiểu.

Nhưng do thời gian nghỉ phép của Thẩm Quốc Bân có hạn, nghỉ phép không bao lâu hắn ta liền phải trở về, nên đối với chuyện kết hôn phải làm càng nhanh càng tốt.

Đến nỗi tình cảm gì gì đó, có thể về sau rồi mới nói cũng được, đối với hắn ta cũng không quan trọng.

Trước mắt điều quan trọng nhất đối với hắn ta chính là phải tìm cho các con của một người mẹ kế có thể chăm sóc chu đáo và cẩn thận cho bọn chúng.


Có thể nói Thẩm Quốc Bân cùng với Lâm Tuệ kết hôn là theo như nhu cầu của những người bề trên, đối với sự sắp xếp này, Lâm Tuệ cũng không có ý kiến gì.

Dù sao thì đây cũng là lần đầu tiên con rể tương lai tới thăm nhà cha mẹ vợ, Thẩm gia cũng không keo kiệt, xách không ít đồ tới cửa.

Sữa mạch nha, các kiểu điểm tâm cũng mua không ít, thậm chí còn mang theo thịt heo, ra tay xem như là vô cùng hào phóng, trong số các chàng rể ở thôn Đào Hoa, người này xem như là người đầu tiên làm lớn đến mức như vậy.

Lúc nhà họ Thẩm tới, không ít người ở thôn Đào Hoa hoặc là ở ven đường, hoặc là đứng tụ tập xem náo nhiệt ở trước cửa nhà của bọn họ, vì vậy cũng không tránh được việc sẽ có người nhỏ giọng nghị luận, xôn xao bàn tán.

________________Tác giả có lời muốn nói: nữ chính của chúng ta đúng là dũng cảm quá đi.

Aaa~~.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.