Thập Niên 70 Chồng Tôi Là Ác Bá

Chương 43


Bạn đang đọc Thập Niên 70 Chồng Tôi Là Ác Bá – Chương 43


Nghĩ nghĩ một lúc, anh nói với cô: “Vợ ơi, nếu không ngày mai tôi mang em đi bệnh viện xem thế nào! Tôi còn chưa kịp sướng là em đã không cho tôi đ* tiếp rồi, cứ tiếp tục như vậy khéo tôi bị bệnh liệt dương mất…”Tôn Văn Tĩnh bực mình, không nhịn được mà mắng anh: “Sao anh không nói là do cái gậy thịt kia của anh quá dài đi? Cứ dùng sức như trâu mà thọt tôi liên tục, tôi có thể không đau bụng hay sao?”Thẩm Phú Sơn bất đắc dĩ: “Thế phải làm sao bây giờ? Cũng không thể băm rớt một đoạn được? Hơn nữa tôi nói em nghe, vẫn có mấy gã khác dương vật còn bự hơn tôi đó thôi, sao vợ người ta đều chịu được? Chỉ có mỗi em là không được thôi, mới thọc được mấy cái đã khóc chít chít rồi…”Chỉ một câu này của anh thôi là coi như đã chọc phải tổ ong vò vẽ rồi.Tôn Văn Tĩnh nổi giận.

Cô cắn một phát trên vai anh, cắn mạnh đến nổi Thẩm Phú Sơn nhe răng nhếch miệng, nhưng dù vậy anh vẫn không nỡ động thủ với cô, đành phải tiếp tục chịu đựng cho cô cắn.Mãi đến khi trong miệng nếm được mùi máu tươi thì cô mới nhả ra.

Thẩm Phú Sơn nhìn thử thì thấy trên vai anh lúc này đã lưu lại hai hàng dấu răng, trên mỗi dấu răng đều rớm máu cả.Cô hung tợn nhìn anh: “Đàn bà con gái nhà ai làm sướng thì anh liền đi làm mấy cô ấy đi, tôi cầu anh đ* tôi chắc?”Thẩm Phú Sơn nào có ý đó, anh chỉ là so sánh một chút vậy thôi, nhưng cái so sánh này đúng là có chút không thỏa đáng thật.Chân trước mới vừa làm vợ mình xong, chân sau đã làm trò trước mặt vợ mình, nói cô không bằng vợ người ta, chẳng trách Tôn Văn Tĩnh lại nối cáu như vậy với anh.“Sao em lại tức giận làm gì? Không phải là tôi chỉ so sánh một chút thôi à? Thế mà cũng xuống tay được, nhìn xem em cắn tôi này…”Tôn Văn Tĩnh liếc mắt một cái nhìn bả vai anh bị mình cắn cho rớm máu: “Đáng lắm, cho anh miệng mồm bẩn thỉu nữa đi.


Cứ ở đó mà chê tôi, chờ đêm nào đó tôi băm cái kia của anh cho chó ăn luôn…”Thẩm Phú Sơn thở dài: “Em giỏi lắm, em là nhất, nhanh qua lau máu cho tôi đi.”Tôn Văn Tĩnh trừng anh một cái, để cả người trần trụi đi xuống khỏi giường.

Cô dùng nước rửa sạch miệng vết thương, lại dùng rượu lau lại lần nữa để tiêu độc.

Cả quá trình, Thẩm Phú Sơn cũng không rên một tiếng, cứ như là không có cảm giác gì vậy.Xong xuôi, Tôn Văn Tĩnh lại leo lên giường đất, nhìn anh một cái rồi rúc vào trong lòng ngực anh.Thẩm Phú Sơn nghẹn cười: “Em đây là đánh cái bàn tay lại cho một quả táo à!!”Lần này thì anh nói đúng rồi.

Tôn Văn Tĩnh nhìn vết cắn trên người anh thì có hơi hối hận.“Câm miệng, ngủ.”Thẩm Phú Sơn ngoan ngoãn không nói gì nữa, Tôn Văn Tĩnh tắt đèn.*Mở mắt ra là đã tới hừng đông rồi.


Khi Tôn Văn Tĩnh tỉnh lại thì Thẩm Phú Sơn đã không còn nằm bên cạnh cô nữa.Cô mặc quần áo, xếp gọn đệm chăn rồi xuống giường.Thẩm Phú Sơn đang nhóm lửa nấu cơm.

Nước để rửa mặt anh cũng đã nấu xong cho cô rồi, Tôn Văn Tĩnh nhìn cũng không nói gì.Sau khi cơm nước xong xuôi, cô mới mở miệng nói với anh: “Chúng ta đi bệnh viện đi!”Hôm qua, Thẩm Phú Sơn nhắc chuyện đi bệnh viện đến mấy lần nhưng cô đều không hé răng một lời, vậy nên anh còn cho rằng cô không muốn đi nữa chứ.

Không ngờ hôm nay cô lại đồng ý đi bệnh viện.“Được, để tôi đi mượn xe.”Tới bệnh viện rồi thì Tôn Văn Tĩnh nhất quyết không cho anh theo vào mà cô một mình đi đến khoa phụ khoa.Bác sĩ kiểm tra thân thể cho cô, lại hỏi một chút tình huống thế nào.

Tôn Văn Tĩnh cảm thấy ngượng ngùng vô cùng, do do dự dự một hồi, cuối cùng là vẫn nói hết ra.Bác sĩ cũng không cảm thấy có gì nghiêm trọng, chỉ nói là do chưa khuếch trương tốt, còn bảo cô trước khi sinh hoạt tình dục thì nên làm tiền diễn nhiều hơn…*.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.