Thập Niên 60 Xuyên Qua Làm Bà Cô Bản Dịch

Chương 16: Tự Nhận Xui Xẻo


Bạn đang đọc Thập Niên 60 Xuyên Qua Làm Bà Cô Bản Dịch – Chương 16: Tự Nhận Xui Xẻo


“Đừng đừng đừng, đồng chí, anh đừng có gấp mà, tôi cũng chưa nói là không cần.

”Người đàn ông vội giữ Trần Đại Liễu lại.

Nói đùa, hợp tác xã đã ba bốn tháng không nay không có thịt, coi như bọn họ ở trong mỏ quặng cũng là tìm được vận may, ngày thường coi như xong, nhưng vợ ông vừa sinh cho ông một thằng nhóc mập mạp, phải kiếm ít thịt để bồi bổ một chút, nếu không làm sao có sữa được.

Liên tiếp sinh ba cô con gái, thật vất vả mới có được một thằng con trai, cũng không thể để nó bị đói.

“Thật sự là thịt thỏ?” Người đàn ông vẫn còn có hơi không thể tin được.

Mấy năm nay khó khăn quá, Tô lão ca bỏ làm thì thôi đi, còn bị trả nợ, lúc này, cả nước trên dưới đều đang thắt lưng buộc bụng trả nợ, thiếu đi nguồn cung ứng, dù hợp tác xã mở cửa cũng như đóng cửa, bên trong cũng không có gì có thể bán.

“Đúng vậy.

”“Anh có nó ở đâu?”Trần Đại Liễu trừng đôi mắt: “Anh biết trên núi rộng thế nào không? Quản nhiều như vậy làm gì, rốt cuộc anh có muốn hay không.


”Nói xong, Trần Đại Liễu chuẩn bị rời đi, hơn nữa lần này anh còn tránh được cánh tay của người đàn ông đang duỗi ra với ý định ngăn cản.

Người đàn ông vừa thấy Trần Đại Liễu nóng nảy, vội xua tay tỏ vẻ không hỏi nữa: “Đừng đừng, đồng chí anh đừng nóng giận, tôi sẽ không nói nữa, tôi không hỏi, mua mua mua, tôi mua, nhưng mà, tôi phải nhìn xem nó như thế nào đã được chứ?”Này cũng không thành vấn đề, Trần Đại Liễu cẩn thận quan sát xung quanh một lát, lại lôi kéo người đàn ông đi đến gần chỗ xe bò, không có xốc giỏ tre lên, mà là kéo quần áo của mình ra, lộ ra một con thỏ rừng trong lồng ngực.

Người đàn ông lúc này mới hiểu rõ vì sao một bàn tay của Trần Đại Liễu vẫn luôn đè trên bụng, có vẻ là muốn đè lại con thỏ trong lồng ngực.

“Vẫn còn sống, tốt quá.

” Người đàn ông vừa nhìn thấy con thỏ rừng mập mạp, hai mắt đều sáng rực lên, con thỏ lớn như vậy, chắc cũng phải hơn năm sáu cân đi?Trần Đại Liễu không nói chuyện, để người đàn ông nhìn vài lần, sau đó đóng quần áo lại.

Đôi mắt của người đàn ông vẫn còn nhìn theo không buông tha, ông đè xuống sự kích động trên mặt, hắng giọng hỏi “Cái kia, đồng chí, thỏ rừng này anh bán thế nào?”“Một đồng hai hào một cân cộng thêm một cân phiếu gạo, không có phiếu gạo thì phiếu vải cũng được.

”“Đắt quá!” Người đàn ông líu lưỡi.

“Trung bình một miếng thịt heo cũng chỉ có bảy hào một cân.

”Người đàn ông: “Đồng chí, tôi là thành tâm muốn mua, anh bán rẻ hơn một chút được không?”Trần Đại Liễu nhàn nhã nhìn người đàn ông, cũng không nói lời nào, thầm nghĩ, anh tưởng tôi ngu à, tôi đã sớm hỏi thăm rõ ràng, trong thành muốn mua thịt phải có phiếu thịt, phân cấp bậc ra bán, thịt loại một có giá chín hào một cân, thỏ rừng của bà cô không thua gì thịt heo hạng nhất, sao lại không thể bán được với giá này.


Hơn nữa, bây giờ là thời đại nào rồi, có tiền cũng không nhất định phải mua thịt, anh đã đưa ra giá thực, còn mặc cả, cũng thật biết trả giá.

Bị Trần Đại Liễu nhìn như vậy người đàn ông cũng có hơi không được tự nhiên, ở trong lòng nói thầm, không phải nói nông dân ở nông thôn rất giản dị trung hậu à, sao lại khó giao tiếp như vậy.

Người đàn ông năn nỉ ỉ ôi, nhưng Trần Đại Liễu đều không dao động, thậm chí còn không kiên nhẫn muốn tìm người khác, vì vậy người đàn ông cũng không còn cách nào khác, chỉ đành phải bỏ tiền ra mua.

“Tôi mua hai con, đồng chí anh cũng không thể bán rẻ hơn một chút à.

” Một phân tiền cũng không bớt, quả thực là đủ cắt cổ.

Trần Đại Liễu chỉ làm như không nghe thấy lời lẩm bẩm của người ông, anh đếm số tiền và phiếu, lúc này mới đưa hai con thỏ rừng đã được dùng mấy sợi dây mây trói lại kỹ lưỡng để cho người đàn ông ôm đi.

Không sai, người đàn ông này chỉ mua hai con, tổng cộng là mười một cân ba lạng, muốn Trần Đại Liễu xóa đi ba lạng, nhưng Trần Đại Liễu lại chết sống không chịu.


Nói đùa, bà cô của bọn họ còn đang chờ tiền mua đồ ăn đấy, xóa cái gì mà xóa, đừng nói chỉ mua hai con, cho dù là mua một trăm con cũng không thể xóa, ba lạng cũng không phải là ít.

Cứ như vậy, Trần Đại Liễu đã bán bốn con thỏ rừng còn lại trong hơn nửa giờ.

Lại đếm lại lần nữa, xác định số tiền trong tay là 69 đồng tiền, còn có 28 cân phiếu gạo, lúc này trên mặt Trần Đại Liễu mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.

Phiếu vải quá ít, cũng không ai mang trên người, cho nên không thể đổi được.

Vốn dĩ phải là 39 đồng tiền và 33 cân phiếu gạo, nhưng có hai người không đủ phiếu gạo, sẵn sàng bỏ thêm hai đồng cho một cân, vì thế trong lòng Trần Đại Liễu tính toán, như vậy cũng tương đương với một cân bốn đồng hai, không có thiệt.

Mắt thấy đã không còn sớm, Trần Đại Liễu thu dọn giỏ tre, vội vàng lái xe bò lập tức trở về.

Không ngừng đẩy nhanh tốc độ, cuối cùng cũng đến nơi trước khi trạm lương thực đóng cửa, nhưng vừa hỏi, Trần Đại Liễu đã trợn tròn mắt, anh có phiếu gạo, nhưng không có sổ lương, thành trấn này muốn có lương thực hàng hoá đều phải có sổ lương và sổ thực phẩm phụ, hiện tại vừa đúng lúc là thời điểm mua lương thực theo cơ sở bình quân đầu người, không có dư thừa, cho dù là có phiếu gạo cũng không thể mua lương thực.

Nhân viên công tác trạm lương thực sốt ruột muốn đóng cửa, thấy Trần Đại Liễu cứ đứng trước quầy, lại không xuất ra sổ lương, không kiên nhẫn đuổi người: “Không có sổ lương anh còn muốn lương thực cái gì, còn mua lương thực loại tốt, đúng là đồ nhà quê.

”“Thật sự là đồ nhà quê, dứt khoát nói mua gan rồng tủy phượng cho xong!” Nói xong, người bán hàng khó chịu trợn trắng mắt với Trần Đại Liễu, vừa rồi đã nói tan việc rồi anh đừng tiến vào, nhưng một hai phải tiến vào, làm chậm trễ thời gian.

Trần Đại Liễu ảo não bản thân không hỏi rõ ràng, trở về cũng không thể ăn nói tốt với bà cô, đột nhiên nghe được lời này, chống nạnh, cả giận nói.


“Tôi chính là người nhà quê, thì làm sao, người nhà quê thì làm sao, các người ăn gạo thóc, ăn đồ ăn, có gì khác với người nhà quê chúng tôi, đều là công nhận và nông dân, dựa vào cái gì khinh thường người nhà quê chúng ta.

”“Cô có bản lĩnh thì đừng ăn…… Tôi nói cho cô biết, nếu như hôm nay cô không xin lỗi tôi, tôi sẽ tìm lãnh đạo của các người, các người là ai mà dám khinh thường nông dân chúng tôi, cô đây là phá hoại tình cảm giai cấp, là không đoàn kết……”Người bán hàng này cũng không ngờ rằng chỉ một câu lẩm bẩm oán trách sẽ rước lấy sự phản ứng dữ dội như vậy từ Trần Đại Liễu, một chút cũng không giống như đồ quê mùa dễ bị khi dễ ban nãy, cô lập tức ngơ ngẩn.

Trần Đại Liễu còn đang ồn ào, người bán hàng bị dọa vội vàng mở miệng: “Tôi, tôi cũng không phải có ý này, anh đừng nói bậy, ai khinh thường nông dân chứ, anh không có sổ lương mà muốn mua lương thực, anh đây không phải là đang quấy rối sao, tôi nói này anh bị làm sao vậy…… Anh không thể không nói đạo lý như vậy……”Trần Đại Liễu cũng mặc kệ điều này, dù sao thái độ của cô không đúng, vậy cũng không thể trách tôi, cho dù vị trí của trạm lương thực có chênh lệch một chút, nhưng trên đường vẫn sẽ có người, một màn náo loạn này, đã khiến cho không ít người dừng chân, mắt thấy đã có người vây lại đây xem náo nhiệt, người bán hàng vừa nhìn, vội vàng kéo Trần Đại Liễu lại nói tốt, rồi sẽ gọi lãnh đạo đến giải quyết sau.

Mười mấy phút sau, lúc Trần Đại Liễu rời đi, đã xách theo một cái túi tiền, bên trong là năm cân gạo.

Đây là gạo hôm nay mới đến, phải ngày mai mới được bán đó.

Gạo chính là lương thực loại tốt, ngoài việc trợ cấp cho những loại công việc đặc thù thành trấn, người không có việc làm một tháng nhận được hai cân lương thực loại tốt, có việc làm đều giống nhau nhận được bốn đến năm cân lương thực loại tốt.

Trần Đại Liễu một phát đã lấy đi năm cân lương thực loại tốt.

Định mức này là của chính người bán hàng, cô cũng rất đau lòng, nhưng không có còn cách nào khác, Trần Đại Liễu không thuận theo cũng không buông tha, nếu như không xử lý tốt, nhẹ thì mất việc, chỉ có thể tự mình nhận xui xẻo.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.