Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện

Chương 15-2


Bạn đang đọc Thập Niên 60 Nuôi Con Ở Đại Viện – Chương 15-2


Về đến nhà ăn, Tiểu Phương liền ra đón∶ “Sĩ quan hậu cần, đồng chí Liễu ngày mai khi nào tới đi làm…!Ông làm sao vậy?”
Sĩ quan hậu cần uống miếng nước: “Đồng chí Liễu ngày mai sẽ không đến đây làm, cô ấy có việc khác rồi.”
“Không đến?!” Tiểu Phương trợn tròn mắt, thời buổi này còn có người không muốn tới nhà ăn làm việc?!
“Ông vì chuyện này mà tức giận?”
Sĩ quan hậu cần trừng mắt nhìn hắn một cái∶ “Tôi đến mức vì chuyện này mà tức giận?”
Nói thật ra, ngay lúc Liễu Tố Tố uyển chuyển cự, ông cũng khiếp sợ không thôi, hoàn toàn không thể hiểu, nhưng hắn không giận, chỉ là cảm thấy có chút đáng tiếc mà thôi.
Sau đó Liễu Tố Tố lập tức liền nói ∶ “Tuy rằng tôi không thể đến nhà ăn giúp ông, nhưng nếu có thời gian, về sau trong nhà có đồ ăn ngon, tôi sẽ bảo Tiểu Trình đưa qua cho ông thử xem.”
Lời này làm sĩ quan hậu cần thoải mái cực kỳ, lập tức cười đồng ý, Liễu Tố Tố muốn đem con cá trả lại, ông kiên quyết không chịu∶ “Tiểu Liễu cô nhận đi, nếu ăn không hết thì bảo Tiểu Cẩm đưa nửa con sang cho tôi là được.”
Nói xong còn chớp chớp mắt, đoàn trưởng Trương nhìn quả thực hận không thể nói ông ta một câu lão ngoan đồng, còn chiếm lợi của tiểu bối!
Liễu Tố Tố lập tức gật đầu∶ “Được!”
Dừng ở đây, tâm tình sĩ quan hậu cần vẫn rất tốt, hắn tức giận là bởi vì nghe thấy Lữ Linh Chi cùng mẹ chồng nói chuyện với nhau, ông ta trước nay không nghĩ tới bà Thái diễu võ dương oai như thế, hơn nữa bà ta nói như vậy, không chừng những người khác cũng đang kéo bè kéo cánh!
Để như vậy nhà ăn chắc chắn trở nên chướng khí mù mịt.
“Bảo mọi người làm xong công việc thì đều tới văn phòng tôi một chuyến, trước gọi bà Thái tới đây!”
Thấy sĩ quan hậu cần vô cùng nghiêm túc, Tiểu Phương không dám trì hoãn lập tức đi gọi người.

Bà Thái lúc này cái gì cũng không biết, chỉ cho rằng sĩ quan hậu cần kêu bà ta là có chuyện gì muốn sai bảo, vừa cười tủm tỉm đi vào đã bị mắng cho một trận choáng váng cả người.
Không chỉ bà ta, còn có mấy người đứng chờ bên ngoài cũng thế, ai không biết sĩ quan hậu cần là người có tính cách ôn hòa, đột nhiên lại phát giận, tuy rằng người bên trong là bà Thái nhưng trong lúc nhất thời những người khác cũng bắt đầu lo lắng, sợ lửa giận đốt lên người mình.
Thảo luận nửa ngày cũng không ra kết quả, cuối cùng chỉ có thể chạy tới cầu Tiểu Phương, hỏi hắn có biết chuyện gì xảy ra hay không.
Tiểu Phương tất nhiên sẽ không nói việc này là do Liễu Tố Tố không tới nhà ăn làm việc, rốt cuộc hắn cũng không nghĩ ra vì sao cô lại cự tuyệt, chỉ nói∶ “Muốn biết vì sao, vậy nghĩ kĩ lại xem mấy ngày này các người làm gì cùng bà Thái đi!”
Làm gì?
Mấy người tôi nhìn cô, cô nhìn tôi, đột nhiên cùng nhớ tới.
Bà Thái cho bọn họ kẹo!

Nói đến nói đi, hoá ra việc này có liên quan đến đồng chí Liễu kia à!
Mấy người họ lại hỏi Tiểu Phương∶ “Vậy đồng chí Liễu có tới đây làm không?”
Thật ra ngày đó bọn họ đã cảm thấy bà Thái chuyện bé xé ra to, quân khu có nhiều quân tẩu muốn đến nhà ăn làm như vậy, bằng gì mà Liễu Tố Tố có thể được nhận.

Chỉ là bọn họ cũng không nói ra, có món hời ai ngu mới không chiếm.
Tiểu Phương∶ “Các người cảm thấy cô ấy có đến không?”
Ý của hắn là nếu có đến hắn đã sớm nói ra rồi, nhưng những người khác lại hiểu sai, cho rằng hắn nói Liễu Tố Tố vì bị bà Thái trả thù mới đến không được.
Mọi người “A~” một tiếng, cục đá trong lòng rơi xuống đất, xem ra bọn họ có đường lui rồi.
Trong văn phòng, bà Thái không có tâm tình tốt như mấy người bên ngoài, còn đang suy nghĩ về chuyện kẹo, cả người bà ta ngây ngất, không nghĩ tới chỉ vì một chuyện nhỏ thế này mà sĩ quan hậu cần muốn đuổi bà ta ra khỏi nhà ăn!
Bà Thái kêu trời khóc đất, xin sĩ quan hậu cần cho bà ta thêm một cơ hội, nhưng sĩ quan hậu cần căn bản không để mình bị xoay vòng vòng, ngay cả những người ngày thường có quan hệ tốt với bà ta cũng hoàn toàn không có ai xin giúp, có thể thấy nhân duyên của bà Thái này tệ đến mức nào.
Việc bà Thái bị đuổi không biết sao lại truyền ra ngoài, vừa lúc Hàn Liệt muốn đến văn phòng Chung sư trưởng báo kết quả so đấu, nghe được phía trước có người nói về vợ mình liền bước nhanh hai bước∶ “Hai đồng chí, hai người vừa mới nói cái gì?”
Hai người nhìn thấy Hàn Liệt liền khiếp sợ, ở quân khu, phó đoàn trưởng Hàn có tiếng là “quỷ kiến sầu”, không chỉ có năng lực mạng mẽ, còn rất nghiêm túc, nếu đắc tội với anh sẽ chẳng hái được trái ngọt.
Hiện tại bọn họ không chỉ ở sau lưng bàn tán vợ anh, còn bị người trong cuộc bắt được, vội vàng trả lời∶ “Phó đoàn trưởng anh đừng hiểu lầm, không phải chúng tôi lắm miệng đâu, là mấy người kia truyền ra, nói bà Thái hại đồng chí Liễu không vào được nhà ăn, nhưng mà sĩ quan hậu cần cũng tức giận đuổi bà ta đi rồi.”
“Bà Thái?” Hàn Liệt nhíu mày,“Nương phó đoàn trưởng Thái?”
“Chính là bà ta.”
“Vì sao bà ấy không muốn cho đồng chí Liễu vào nhà ăn?” Hàn Liệt trầm giọng hỏi, Liễu Tố Tố đúng là có nói với anh không muốn vào nhà ăn, nhưng cô không muốn vào không có nghĩa là cô có thể bị người khác bắt nạt.
“Cái này thì tôi không rõ.” Hai người nói xong liền vội vàng đi mất, sợ bị Hàn Liệt bắt lại.
Hiện tại Hàn Liệt không rảnh truy cứu bọn họ, anh nắm nắm tay, sắc mặt như thường đến văn phòng Chung sư trưởng báo cáo, ban đầu vốn muốn trực tiếp về nhà nhưng giờ vẫn chưa đến thời gian kết thúc huấn luyện đành quay về đường cũ.
Hình Tiểu Quân thấy anh trở lại, lập tức đón∶ “Phó đoàn trưởng, kết thúc so đấu rồi, hôm nay có thể về sớm nghỉ ngơi không?”
Giọng nói còn chưa lạc, liền nhìn thấy Hàn Liệt đi về phía đoàn bên cạnh.
Hình Tiểu Quân hơi giật mình∶ “A, không phải đã so xong rồi sao…”
Nhân số quân khu Tây Nam nhiều, đối với bên ngoài là một sư đoàn nhưng kỳ thật có thể so với quân đoàn, đoàn trưởng có gần mười người, mà trong số những người chủ nhiệm chỉ có mình Hàn Liệt là phó đoàn trưởng, nguyên nhân cũng rất đơn giản, anh tuổi còn quá trẻ, thăng chức quá nhanh sợ có gì đó ảnh hưởng không tốt, Chung sư trưởng liền muốn cho anh ở lại học hỏi kinh nghiệm.
Hàn Liệt không để ý chuyện này, nhưng toàn quân đều biết, Hàn Liệt trên danh nghĩa là phó đoàn trưởng thật ra không khác gì đoàn trưởng cả, trung đoàn bên kia đều là thuộc hạ của anh.

Trung đoàn bên cạnh thì không như vậy, đoàn trưởng họ Thạch, người dưới trướng là phó đoàn trưởng Thái, thấy Hàn Liệt đột nhiên đến đây còn nghi hoặc một chút.

Hàn Liệt đứng trước mặt phó đoàn trưởng Thái nói thẳng∶ “Phó đoàn trưởng Thái có hứng thú so tài một chút không?”
So tài?
Phó đoàn trưởng Thái phó lập tức muốn nói mình không có hứng thú, ai mà không biết Hàn Liệt có một thân công phu, ngày thường luôn được chọn là người ra so tài với mấy quân khu khác, quân khu bọn họ căn bản không có mấy người lợi hại bằng anh.
Hơn nữa hắn không cao bằng anh, sức cũng không lớn bằng anh thì so cái gì? So để bị đánh sao?
Lời cự tuyệt nói còn chưa nói ra khỏi miệng, đoàn trưởng Thạch đã nói∶
“Thằng nhóc nhà cậu thế mà chủ động muốn so tài? Tiểu Thái, đấu đi! Không thể để bọn họ khinh thường trung đoàn ba được!”
Hai ngày nay tiến hành so đấu nội bộ, giữa các trung đoàn còn chưa so qua, lúc này vừa nghe Hàn Liệt muốn cùng phó đoàn trưởng Thái đấu một hồi, xung quanh lập tức tụ tập một đống người, lớn tiếng nói∶ “Phó đoàn trưởng Thái mau đồng ý đi! Trung đoàn ba chúng ta không thể thua!”
Một đám tân binh đứng trước mặt, phó đoàn trưởng Thái dù có túng cũng không thể nói không, bằng không về sau phía dưới ai còn phục hắn?
Chỉ có thể cắn chặt răng đứng dậy∶ “Phó đoàn trưởng Hàn, mong chỉ giáo.”
“Đa tạ.” Hàn Liệt gật đầu.
Phó đoàn trưởng Thái cởi áo khoác ra, vừa định nói bọn họ hết giờ thì dừng, nắm đấm của Hàn Liệt đã xông đến, hắn kinh hô một tiếng muốn né tránh nhưng đã không còn kịp, cú đấm đã tới trước mặt, đau đớn khiến hắn lập tức muốn kêu ngừng lại, không đánh nữa.
Nhưng Hàn Liệt sao có thể cho hắn cơ hội này, một quyền lại một quyền, tiếng xé gió không ngừng vang lên, trên mặt phó đoàn trưởng Thái đổ mồ hôi đầm đìa.
Hàn Liệt tuy rằng phẫn nộ nhưng cũng biết không thể xử trí theo cảm tính, lúc đánh cố ý tránh đi chỗ hiểm, cũng đã thu không ít sức lực, cho nên phó đoàn trưởng Thái tuy rằng đau không chịu được nhưng tuyệt đối sẽ không bị thương.
Thấy đã đủ, Hàn Liệt mới ngừng lại, như cũ đơn giản nói một câu∶ “Đa tạ”
Thái phó đoàn trưởng đau đến nhếch miệng∶ “Hàn Liệt! Cậu định đánh chết tôi à!”
Đoàn trưởng Thạch nghe được lời này nhíu mày∶ “Tiểu Thái, cậu đâu có bị thương, đừng nói lung tung!”
Hắn nhìn thấy rất rõ chiêu thức của Hàn Liệt, chiêu chiêu đều thu, dưới loại tình huống này, chỉ có thể nói phó đoàn trưởng Thái học nghệ không tinh, không có sức chống trả.
Hơn nữa lực độ của Hàn Liệt căn bản không tính là quá đáng, hai ngày nay nội đấu có không ít tân binh ra tay so với Hàn Liệt còn tàn nhẫn hơn.
Cho nên đoàn trưởng Thạch một chút cũng không cảm thấy Hàn Liệt là đang quan báo tư thù, chỉ trách phó đoàn trưởng Thái ngày thường không huấn luyện cho tốt, hơn nữa hắn còn nói đánh chết gì đó, chính là cố ý châm ngòi, quân đội quan trọng nhất là đoàn kết, hắn nói như thế người khác sẽ nghĩ thế nào?

Phó đoàn trưởng Thái nghiến răng nghiến lợi∶ “Sao cậu lại làm vậy với tôi?!”
Hàn Liệt mặc xong áo khoác, đi hai bước mới hạ giọng nói∶ “Về hỏi nương của cậu ấy.” Nói xong lập tức bỏ đi.
Phó đoàn trưởng Thái sau khi hiểu anh nói gì càng phẫn nộ hơn, hung hăng dậm dậm chân, kết quả chạm phải chỗ đau, lập tức kêu la thảm thiết.
Đoàn trưởng Thạch không nhìn, gọi hai người đỡ phó đoàn trưởng Thái đến bệnh viện, tự mình ở lại cân nhắc, xem ra cần phải tăng thêm vài lần so tài nội bộ rồi, giảm bớt mấy người yếu như phó đoàn trưởng Thái.
Hàn Liệt ngựa vó không ngừng trở về nhà, đi thẳng đến phòng bếp phát hiện đồ ăn đã làm xong nhưng không thấy bóng dáng Liễu Tố Tố đâu.
Hàn Liệt trong lòng trầm xuống, lập tức tìm trong nhà một vòng cũng không thấy, mày càng nhíu chặt.
Cũng may lúc này Hàn Trình chạy vào∶ “Chú Hàn, chú đang tìm gì vậy ạ?”
Hàn Liệt nhìn nhóc: “Nương con đâu?”
“Nương nói đến nhà Đại Cường đưa đồ rồi, một lát nữa là về, chú Hàn tìm nương có việc sao?”
Hàn Liệt nhẹ nhàng thở ra∶ “Không có việc gì đâu.” Chỉ cần không phải luẩn quẩn trong lòng thì tốt rồi.
Liễu Tố Tố mới nấu hai con cá sĩ quan hậu mang tới, là cá trích, tuy rằng chỉ nặng khoảng một cân nhưng rất tươi, cô đem con cá cắt làm hai, chiên vàng hai mặt sau đó bỏ vào nồi bắt đầu nấu canh.
Trong nhà không có đậu phụ, Liễu Tố Tố liền đem đậu nành mang từ quê ra ngâm nước, hầm với cá trích trên lửa nhỏ, chờ đến thịt cá mềm nhừ lại nêm chút muối, rải hành thái lên trên, mùi vị đặc biệt tươi ngon.
Cô múc ra một bát bảo Hàn Trình với Hàn Tiền cùng nhau đưa qua chỗ sĩ quan hậu cần, còn lại cho nhà Lữ Linh Chi một nửa để cảm ơn chị ấy mấy ngày nay dạy cô làm quần áo.
Kết quả vừa bê canh cá qua, Lữ Linh Chi đột nhiên nhét cho cô một túi bánh quy, nói là để cô ổn định tâm trạng, không được buồn!
Liễu Tố Tố sửng sốt, muốn nói tâm trạng cô rất tốt, nhưng lúc này Tam Cường lại ầm ĩ muốn ăn cơm, chị Lữ không kịp giải thích vội chạy vào phòng.
Liễu Tố Tố cũng vội nấu cơm, dứt khoát cầm bánh quy về trước.
Hàn Liệt vẫn luôn đứng chờ ở cửa, thấy cô đã về vội vàng đi đến∶ “Đây là..?”
“Bánh quy chị Lữ cho, nói là để ổn định tâm trạng gì đó.” Liễu Tố Tố có chút bất đắc dĩ, cô cảm thấy chị Lữ đang lấy cớ tặng đồ cho cô, aizz~, hiện tại người thành thật quá cũng không tốt, nhân tình trả mãi không hết.
Nhưng sự bất đắc dĩ của cô trong mắt Hàn Liệt lại trở thành không vui, hơn nữa ngay chị Lữ tẩu tử cũng đã biết, còn mang quà tặng…!Hàn Liệt đột nhiên thấy hối hận, vừa rồi không nên dễ dàng buông tha cho phó đoàn trưởng Thái như thế.
Liễu Tố Tố không phát hiện anh có gì không thích hợp, gọi bọn nhỏ bắt đầu ăn cơm.
Cơm nước xong xuôi, Hàn Liệt đi tới nói để anh rửa chén.

Liễu Tố Tố không phản đối, lúc Hàn Liệt rảnh đều là cô nấu cơm anh rửa chén.
Cô gật gật đầu, bảo mấy đứa nhỏ mau đi tắm rửa còn giặt quần áo sớm.
Trẻ con bốn năm tuổi đã có thể tự tắm, bình thường Liễu Tố Tố chỉ cần giúp lấy nước ấm là được, kết quả hôm nay tay còn chưa đụng tới thùng gỗ đã bị Hàn Liệt cướp mất∶ “Tôi làm là được.”
Liễu Tố Tố có chút thắc mắc nhưng cũng không nghĩ nhiều: “Được, anh nhớ pha cho bọn nhỏ ít nước lạnh.”

Nói xong lại chuẩn bị đi giã nát bồ kết, thời tiết càng ngày càng nóng, mấy đứa nhỏ thích chạy ra ngoài chơi, cách một ngày phải gội đầu một lần.
Hiện tại không có dầu gội, muốn gội đầu, điều kiện tương đối tốt thì dùng xà phòng giặt quần áo, kém hơn thì dùng bồ kết.
Liễu Tố Tố không thiếu tiền mua xà phòng nhưng cô cảm thấy dùng xà phòng giặt quần áo để gội đầu có hơi quái quái, cho nên trực tiếp hái bồ kết cho lành.
Bồ kết gội đầu phải giã thật nát, càng nhuyễn càng tốt, bởi vì cách làm khá phức tạp nên nhà bọn họ thống nhất gội đầu cùng ngày.

Thời tiết đang không nóng không lạnh, mấy đứa nhỏ gội đầu một lượt, xả sạch bồ kết sau đó dùng khăn lông lau, chơi ở trong sân một lát là khô.
Giã bồ kết không khó, cần loại bỏ mấy thứ tạp chất ra trước tiên, nương theo ánh mặt trời có thể nhìn thấy rõ ràng, nhưng cô còn chưa làm xong một mẻ đã lại bị cướp mất.
“Để tôi.”
Liễu Tố Tố nhìn anh, càng thêm cảm thấy kỳ quái∶ “Đồng chí Hàn Liệt.”
Hàn Liệt giương mắt, động tác trong tay vẫn không ngừng.
Liễu Tố Tố∶ “Nói đi, anh làm sai cái gì.

Giấu quỹ đen? Hay là…!thích nữ đồng chí khác?”
“Em đừng nói bậy!” Hàn Liệt đỏ mặt, anh rất muốn biết trong đầu Liễu Tố Tố đang nghĩ gì, sao tự nhiên nghĩ đến phương diện này chứ.
Liễu Tố Tố nhìn Hàn Liệt mới thế đã đỏ mặt, nhịn không được bật cười∶ “Vậy anh rốt cuộc làm sao vậy, cả tối đều kì quái.”
“Không có gì.”
“Anh không chịu nói? Anh không nói thì tôi chỉ có thể nghĩ theo hướng kia thôi, cũng không biết là nữ đồng chí nào đây….”
Hàn Liệt cắn chặt răng∶ “Tôi muốn em vui hơn một chút thôi.”
“Vui hơn một chút? Tôi rất ổn mà, sao anh giống chị Lữ vậy, nói chuyện kỳ kỳ quái quái.” Liễu Tố Tố nghe vậy cổ quái nói.
Hàn Liệt hơi hơi nhíu mày∶ “Không phải em không vui vì chuyện nhà ăn sao?”
“Sao lại không vui, tôi vui mà, ngày mai là có thể đi làm rồi!” Liễu Tố Tố tươi cười, vừa rồi cô suy nghĩ vài chuyện nên quên nói tin tốt nay cho Hàn Liệt.
“Đi làm? Em đến nhà ăn làm việc?” Hàn Liệt đem chuyện hôm nay mình nghe được đều nói ra.
Liễu Tố Tố bừng tỉnh∶ “Tôi đã nói mà, bảo sao mọi người đều kì quái như vậy, hoá ra là vì chuyện này…!Chắc chắn là bọn họ truyền sai tin rồi, hôm nay sĩ quan hậu cần tới tìm nhưng mà tôi cự tuyệt rồi, bởi vì…!ngày mai tôi sẽ tới bộ quân vụ làm!”
“Bộ quân vụ!”
Hàn Liệt lúc này không phải kinh ngạc mà là trực tiếp sững sờ tại chỗ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.