Bạn đang đọc Thập Niên 60 Mẹ Kế Có Nông Trường Dịch – Chương 44: Đôi Uyên Ương Hoang Bên Đống Cỏ Khô
Cũng không tệ lắm, Sở Y Nhất không thích loại người xấu xa như vậy, loại vô ơn.“Em có muốn sống ở đó không?” Cố Hướng Đông do dự một chút, nhưng vẫn là mở miệng nói.
Tuy rằng trước đó bản thân anh đã có dự định như vậy, nhưng đó là lúc anh đang ôm lấy một trái tim không còn tình nghĩa với Sở Y Nhất.
Giờ đây trái tim anh không biết đã trôi giạt đi đâu, dẫu vậy anh lại không biết suy nghĩ của Sở Y Nhất, chỉ có thể thử hỏi thăm dò.“Được chứ, tóm lại một mình em ở đâu cũng vậy thôi.
Chỉ có điều sống ở trong ngôi nhà của gia đình anh liệu có ổn không? Anh cả và anh hai của anh có ý kiến gì không?” Nhìn thấy dáng vẻ buồn rầu của Cố Hướng Đông, Sở Y Nhất cố gắng nhịn cười.“Sẽ không đâu, anh với bọn họ đã thương lượng xong rồi.”Cố Hướng Đông cúi đầu, cũng không biết đang nghĩ gì, giọng nói rất buồn.“Vậy nếu như anh đã nghĩ xong rồi, vậy thì thế đi.
Em đi thu dọn đồ đạc nói với mẹ và các chị một tiếng, dọn đi cùng với Tiểu Bảo.” Nói xong cô bước vào trong phòng.Cố Hướng Đông nhìn theo bóng lưng của cô, anh nghĩ xong cái gì chứ? Anh không hề nghĩ xong cái gì cả, nhưng nhìn thấy Sở Y Nhất như vậy, chắc là rất nóng lòng muốn đi qua đó ở.Cái tên đầu đất bảo thủ này, cho dù không khắc vợ giống như lời đồn, e là có muốn tìm vợ cũng không dễ dàng.
Nói thế nào đi nữa, cô cũng là con dâu được “gả” qua gia đình họ Cố, cô bị “đuổi ra khỏi nhà” như vậy, trong lòng ít nhiều cũng cảm thấy khó chịu.
Cố Hướng Đông, anh đợi đấy, cô sẽ cho anh nếm mùi vị của cảm giác lòng không thanh thản.Sở Y Nhất vui vẻ thu dọn đồ đạc.
“Mẹ, mẹ thật sự muốn rời đi sao?” Tiểu Bảo nhìn Sở Y Nhất thu dọn đồ đạc, trong lòng có chút không sao hiểu được.
Trước đó không phải bố với mẹ vẫn còn đang rất vui vẻ hay sao, tại sao giờ mẹ lại muốn đi!“Ừ, bố con bảo mẹ qua bên căn nhà cũ sống đi.
Chỗ đó cũng không xa lắm, con có thể đến thăm mẹ.”“Mẹ, con muốn đi cùng với mẹ.”“Ôi trời, bây giờ vẫn chưa đi đâu, con vội vã cái gì thế.
Con đi chơi trước đi, mẹ sẽ làm sủi cảo cho con ăn.” Chẳng mấy chốc đã thu dọn xong gần kha khá, nhìn thấy thời gian vẫn còn sớm, cô định lấy những miếng thịt ba chỉ được mua về từ hồi sáng ra để làm sủi cảo.Tiểu Bảo rời đi một cách miễn cưỡng.Mặc dù Sở Y Nhất cũng biết làm cái này nhưng không thuần thục lắm.
Sau khi vất vả một hồi, cô trộn bắp cải với thịt lại với nhau, tiếp đó là sử dụng bột mì chuẩn bị gói sủi cảo, một mình cô bận rộn rất lâu.
Nhìn những chiếc bánh sủi cảo trắng ngần và đầy đặn được xếp ngay ngắn trên thớt, trong lòng cô có chút cảm giác thành tựu và hài lòng.Trong khoảng thời gian này, cô không nhìn thấy Cố Hướng Đông và Tiểu Bảo.
Có lẽ Tiểu Bảo lại đi chơi với Tiểu Trụ.
Ngẫm nghĩ một hồi, cô thấy mình vẫn nên gọi Tiểu Bảo quay lại, bằng không hôm nay sẽ không đi được.Sắc trời dần tối, đã có vài người bắt đầu thu dọn công việc và về nhà.
Sở Y Nhất đi dọc theo con đường đến bên cạnh đống cỏ khô, nơi Tiểu Bảo ngày thường hay đến chơi, nhưng cũng không thấy ai.
Đúng lúc định xoay người rời đi thì cô nghe được một vài âm thanh kỳ lạ.Sự tò mò khiến Sở Y Nhất thận trọng bước lại gần hơn nữa, cô vểnh tai lên lắng nghe một hồi.
Vừa nghe được âm thanh thì cô cảm thấy rất kinh ngạc, cặp uyên ương hoang này thật là quá to gan.Tiếng thở dốc của người đàn ông và tiếng rên rỉ của người phụ nữ.
Với một người chưa từng ăn thịt heo và cũng chưa từng thấy heo chạy như Sở Y Nhất đây cũng biết đang xảy ra chuyện gì!Sở Y Nhất xoa xoa cánh tay nổi da gà, cô lắc đầu định rời đi.“Anh Đại Ngưu, nhanh lên.
Lát nữa người đông rồi, nếu bị người ta nhìn thấy em sẽ không còn mặt mũi mà sống mất!”Đây, đây là Nhị Nha?Người đàn ông tên Đại Ngưu không nói gì, nhưng dường đã như tăng tốc độ di chuyển của mình.
Chẳng bao lâu sau thì nghe được tiếng “hự” của người đàn ông và một vài âm thanh the thé của người phụ nữ.Sở Y Nhất cảm thấy mình đứng ở góc tường nghe lén thế này không tốt lắm, cho nên cô xoay người định rời đi, ai mà ngờ được cô lại nghe được một câu quan trọng.“Anh Đại Ngưu, anh đừng có quên chuyện mà anh đã đồng ý với người ta rồi đó.
Anh phải giúp em dạy dỗ con nhỏ khốn kiếp Sở Y Nhất, cô ta bắt nạt em!” Nhị Nha cố gắng gằn giọng nói với người đàn ông.Sở Y Nhất? Tôi? Mình lại đắc tội với cô gái này từ khi nào vậy.
Chuyện liên quan đến mình, cũng không thể nói là không thích hợp.
Sở Y Nhất lại ngồi xổm xuống, thích thú lắng nghe.“Anh thật sự rất tò mò, cô gái tên Sở Y Nhất đó là ai? Làm sao lại đắc tội với em rồi, em muốn anh dạy dỗ cô gái đó như thế nào?” Một vài âm thanh sột soạt truyền tới, có khả năng là người đàn ông đang vừa mặc quần áo vừa hỏi Nhị Nha..