Đọc truyện Thập Niên 60: Làm Giàu, Dạy Con – Chương 221: Nghe lời vợ
Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 221: Nghe lời vợ
Giao dịch hoàn tất, Lâm Thanh Hoà cất kỹ vòng tay rồi rảo bước đi thẳng một đường.
Vừa đi cô vừa suy nghĩ, khổ thật đấy, toàn là đồ có giá trị mà cứ phải giấu giấu giếm giếm, không một ai dám công khai mang ra dùng.
Bất chợt, một ý tưởng táo bạo hiện lên trong đầu, hay là bây giờ mình thu gom vàng nhỉ?! Đợi sau này giá cả thị trường tăng, lúc ấy bán ra thể nào cũng hốt được một mớ.
Nghĩ là làm, cô liền đi thẳng tới chợ đen thử xem sao. Trước khi bước vào trong, cô cẩn thận lấy một tấm mạng che trước mặt. Sau khi nói ám hiệu, cô trực tiếp hỏi giá vàng.
Một thanh niên trẻ tuổi liếc qua một cái rồi nói: “Mấy thứ đó hiện giờ không ai dám sử dụng nhưng giá cả không rẻ đâu nha.”
Mặc dù Lâm Thanh Hoà đã che mặt, trên trán còn quẹt lem nhem than đen, nhưng hắn biết vị này là khách quen, có thể giao dịch.
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Tính thế nào?”
Gã thanh niên nói: “Chỗ tôi có 2 sợi dây chuyền, cô muốn không?”. Nói rồi cậu đi vào trong cầm hai sợ dây ra đưa cho Lâm Thanh Hoà.
Lâm Thanh Hoà giơ tay ra nhận, nhìn thoáng qua rồi hỏi thẳng: “Bao nhiêu?”
Người này nhìn Lâm Thanh Hoà, nhếch mép nói: “Một sợi 2 lượng, 1 sợi 3 lượng, tính cô tổng cộng 200 đồng.”
Lâm Thanh Hoà trợn trắng mắt: “Sao cậu không đi cướp luôn đi.”
“Bà chị, cái này là vàng đấy. Nếu bà chị đã hỏi tới loại này chắc hẳn cũng biết sau này nhất định giá cả sẽ được khôi phục.”
Lâm Thanh Hoà chốt 1 giá: “50 đồng. Đồng ý thì giao dịch, không đồng ý thì thôi.”
Gã thanh niên sảng khoái đồng ý: “50 thì 50.”
Lâm Thanh Hoà giật mình, chết mẹ, hố rồi!
Thấy nét mặt Lâm Thanh Hoà, hắn ta tức giận: “Tôi nói này bà chị, chị đừng làm như tôi lừa chị như thế chứ. Thấy bà chị là khách quen ở đây tôi mới để cho cái giá này đấy, chứ người khác thì không có cửa đâu.”
Lâm Thanh Hoà không nói gì, cẩn thận cất hai sợ dây vào túi rồi nhỏ giọng hỏi: “Còn không?”
Hắn nhún vai: “Chị muốn tất nhiên là có nhưng lần sau giá khác nha. Làm loại hàng này nguy hiểm lắm.”
Lâm Thanh Hoà: “Cậu cứ gom hàng đi, lần sau tôi lại tới.”
Hắn gật đầu: “Được, yên tâm tôi sẽ không tính quá cao cho chị đâu. Nếu chị có nhu cầu cứ tới tìm tôi, chúng ta hợp tác vui vẻ.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu rồi xoay lưng rời đi. Gã thanh niên trẻ tuổi tiến vào một căn phòng trong góc khuất. Bên trong căn phòng có một gã đàn ông trung niên bụng phệ đang ngồi. Thời này mà có thể ăn tới phệ bụng thì cũng không phải dạng vừa đâu.
Gã thanh niên trẻ tuổi lên tiếng: “Bác cả, có vẻ người đàn bà đó còn muốn mua thêm nữa, mình có nên tăng giá không?”
Gã đàn ông trung niên híp mắt nói: “Có vẻ lạ đây, bây giờ còn có người muốn cất giữ mấy thứ này, chẳng lẽ cô ta nghe được tin tức gì?”
Người thanh niên: “Chưa chắc…gần đây ồn ào như thế dễ gì có tin tức lọt ra ngoài.”
Đợt Hồng Binh tràn xuống, không một người nào dám bén mảng tới chợ đen giao dịch, buôn bán ảm đạm vô cùng khiến nơi này phải đóng cửa ngừng kinh doanh một thời gian.
“Đừng xem thường những người này.” Dừng một chút, gã trung niên nói tiếp: “Đi lấy thêm hàng cho cô ta đi, lần sau nhớ hỏi dò một chút, nếu được thì cho cô ta ít thù lao.”
“Dạ.” Gã thanh niên gật đầu.
===
Lâm Thanh Hoà đi vào một con ngõ nhỏ, nhìn quanh không có ai, cô liền thò tay vào không gian riêng lấy ra một cái khăn lông ướt, lau sạch mặt rồi điềm nhiên đi ra ngoài.
Vẻ tươi cười trên mặt cho thấy tâm tình của cô đang rất tốt. Phải là quá tốt ấy chứ, hiện giờ trong không gian riêng đã có kha khá vàng, tương lai đây toàn là những thứ có giá trị cao.
Lâm Thanh Hoà quay lại cung tiêu xã mua ít đồ đạc rồi mới lên đường về nhà.
Vừa vào cửa, cô đã thấy Chu Thanh Bách đang ngồi trong nhà. Hôm nay anh không xuất công vì phải đi mua nông dược cho đại đội.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Anh về sớm vậy hả?”
Chu Thanh Bách không trả lời mà hỏi ngược lại: “Em vào thành?”
“Vâng.” Lâm Thanh Hoà chỉ gật đầu. Cô định giữ bí mật kế hoạch thu mua vàng vì người đàn ông này quá ngay thẳng thế nên sau này chỉ cần đi theo cô cơm no rượu say là được rồi, không cần thiết phải biết quá nhiều.
Bởi vậy mới nói, nếu ông chồng nào có phúc cưới được bà vợ thông minh, lanh lợi, lại một lòng một dạ với chồng con, toàn tâm toàn ý chăm lo cho gia đình, thì người đàn ông đó chỉ cần ngồi rung đùi hưởng phúc là được, đúng là sướng nhất đời!
Hiển nhiên, ở đây cũng đang có một người đàn ông như vậy, đó chính là Chu Thanh Bách.
Lâm Thanh Hoà hỏi: “Tối nay anh muốn ăn gì?”
“Bì lạnh.” Chu Thanh Bách dường như không cần suy nghĩ mà trả lời ngay lập tức, chứng tỏ anh cực kỳ mê món này.
“Được luôn.” Lâm Thanh Hoà tươi cười, bì lạnh chứ gì, chuyện nhỏ!
Đang lúc nhàn rỗi không có việc gì làm, Chu Thanh Bách cũng tiến vào phòng bếp trợ giúp. Hai vợ chồng vừa làm vừa cười nói tíu tít rộn ràng cả căn bếp nhỏ.
Món này không đòi hỏi kỹ thuật gì cao siêu, cái chính là tốn thời gian và công sức. Sau khi Chu Thanh Bách đã đổ bột quen tay, Lâm Thanh Hoà để cho anh tự làm còn cô đi ra hậu viện hái hai trái cà chua, mình ăn một trái, đưa lên miệng chồng 1 trái.
3 thằng Oa đều không ở nhà, Tiểu Tô thành và Tiểu Tô Tốn cũng đã đi theo bà Chu sang Chu gia chơi, cho nên không ai quấy rầy không gian riêng tư của hai vợ chồng.
Chu Thanh Bách vừa nhai cà chua vừa thoăn thoắt đổ bột làm bì.
Lâm Thanh Hoà nói: “Sau này nhà mình dọn đi, đợi ổn định một thời gian rồi về đón cha mẹ đi cùng luôn nhé.”
Thật sự, để một người phụ nữ như Lâm Thanh Hoà chủ động đưa ra vấn đề này, một phần là do ông bà Chu là những người cha mẹ chồng hiểu lí lẽ, dễ chung sống, và quan trọng hơn hết chính là Lâm Thanh Hoà cảm nhận được Chu Thanh Bách là một người chồng như ý.
Nghe vợ nói mà Chu Thanh Bách ngây người, ngàn vạn lần anh không ngờ cô lại đề xuất việc này, mãi sau anh mới lên tiếng: “Việc này để sau rồi bàn.”
Lâm Thanh Hoà buồn cười: “Bàn gì nữa, em nghĩ rồi vợ chồng mình sẽ đón cha mẹ lên thành phố ở cùng luôn. Nhưng mà có điều chắc lúc ấy chi phí sinh hoạt của gia đình mình sẽ không nhỏ đâu. Anh này, chờ cải cách mở cửa, anh có muốn mở một cửa tiệm buôn bán làm ăn gì đó không?”
Chu Thanh Bách nghiêm túc hỏi: “Mở tiệm có thể kiếm tiền không?”
Wow, bất ngờ nha, trọng điểm của anh đặt ở đây à, Lâm Thanh Hoà bật cười trêu: “Không sợ mất mặt?”
Chu Thanh Bách nhìn vợ rồi nói: “Chỉ cần quốc gia cho phép sẽ không mất mặt.”
Đây chính là điểm mấu chốt của người đàn ông này. Chỉ cần không vi phạm pháp luật là được, anh không muốn làm giàu mà phải mang gánh nặng tâm lý. Kỳ thực, đối với việc làm ăn của vợ, cho tới giờ anh vẫn không đồng tình chỉ có điều không thể lay chuyển được cô vợ nhỏ mà thôi.
Nhớ lại một đêm vài năm trước, anh bị rơi vào mỹ nhân kế buộc phải chấp thuận…sau đó, làm gì còn sau đó nữa, bỏ lỡ cơ hội phản đối mất tiêu rồi…
Lâm Thanh Hoà tươi cười: “Về sau ấy hả, bày hàng ra bán ở vỉa hè cũng dễ dàng kiếm được tiền.”
Những ngày đầu cải cách và mở cửa, xu hướng thời đại chính là bày bán hàng rong, sau đó sẽ phát triển lên thành kinh doanh hộ cá thể, tiếp theo đó là làn sóng nhân viên công vụ từ chức xuống biển(*) kinh thương rồi kế đến là sự bùng nổ của chứng khoán và bất động sản.
(*)Xuống biển: là một cụm từ dùng để diễn tả phong trào cán bộ công nhân viên chức từ bỏ việc làm và tiền lương ổn định di chuyển xuống vùng duyên hải, kinh tế đặc khu để đầu tư kinh doanh tư bản.
Ở mỗi một giai đoạn, nếu biết nắm bắt thời cơ đi trước đón đầu thì việc kiếm tiền vô cùng dễ dàng. Cho nên cô định đầu tiên sẽ bày sạp hàng ngoài vỉa hè, khi nào kiếm đủ vốn sẽ tính tới chuyện mở cửa tiệm kinh doanh.
Đại khái tới lúc đó chắc cô đã tốt nghiệp Đại học rồi, có thể chuyên tâm vận hành công việc làm ăn.
Chu Thanh Bách gật đầu đồng ý, vợ anh phân tích không sai, cô ấy nói thế nào, anh chỉ cần làm theo là được.
Lâm Thanh Hoà ngắm nhìn người đàn ông của mình, sóng mắt nồng đậm ý cười.
Chu Thanh Bách đang lúi húi thêm củi vào bếp lò, vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt quyến rũ của bà xã, thế là anh bước tới, kéo cô vợ nhỏ vào lòng, cúi xuống đặt một nụ hôn âu yếm.
Cửa chính không đóng, đúng lúc bà Chu ẵm Tiểu Tô Tốn bước vào, nhìn thấy cảnh này, bà lập tức ôm cháu ngoại quay ra ngoài.
Ai da, ai da…Thiệt tình, hai cái đứa này…ban ngày ban mặt sao có thể ở trong bếp ôm hôn nhau như thế cơ chứ!!!