Bạn đang đọc Thập Niên 60 Cô Nhóc Mập Pháo Hôi – Chương 42: Sinh Nhật 1
Vào thời điểm bọn nhỏ có thể cởi bỏ áo bông, thời tiết đã rất nóng.
Ba đứa nhóc Hứa Nặc, anh trai và Hàn Ngang có thể thường xuyên cõng giỏ tre hoặc khiêng cái sọt nhỏ chạy ra ngoài.Qua Đoan Ngọ chính là sinh nhật của Hứa Nặc và anh trai, cùng ngày đó cả hai cùng ăn một quả trứng tráng bao và một bát mì, mặc dù không có nhiều sợi mì nhưng trên những sợi mì trắng đó còn có thịt thái.
Hai người Hứa Nặc và anh trai chưa dùng quen đũa nên mồ hôi đầy đầu, cũng không phải do nóng, mà là mệt, ngón tay ngắn cũn sử dụng đũa còn khó khăn. Hứa Nặc gian nan cầm đũa lùa mì sợi xì xụp vào trong miệng, không còn cách nào nữa, ăn mì bằng thìa lại càng bất tiện hơn, lại còn có trứng tráng bao thơm phức, thìa không vớt lên được, ngón tay củn của bọn họ quá ngắn.Chao ôi, bao giờ bọn họ mới có thể lớn lên đây.“Em gái, hôm nay ăn gà đó.” Hứa Thừa cũng xì xụp ăn mì trong bát của mình, khác với Hứa Nặc, khi Hứa Nặc ăn mì thì thích ăn hết thịt thà trước rồi mới ăn mì, còn Hứa Thừa thì ăn hết mì rồi mới ăn thịt thà.
Bây giờ mì trong tô của cậu bé đã gần hết, ánh vàng rực rỡ của quả trứng tráng bao vẫn còn ngâm trong nước lèo.Trứng tráng bao chiên* của Tống Úc Hòa không phải là loại có lòng đỏ trứng chín hoàn toàn, cũng không phải là loại có lòng đỏ vừa chọc là vỡ chảy ra khỏi bát, mà là loại sắp đông lại nhưng màu sắc thì đậm hơn so với lòng đỏ trứng đã nấu chín hoàn toàn, là loại trứng tráng bao mà Hứa Nặc thích nhất.
Có điều trứng tráng bao chiên cần có dầu, ngày thường Tống Úc Hòa không làm, bà thường chỉ luộc trứng hoặc hấp canh trứng rồi đẩy cho Hứa Nặc và Hứa Thừa.*Như trứng ốp la vậy, (còn trứng tráng bao kiểu trứng chần nước sôi), có điều lúc thì sử dụng trứng ốp-la, lúc thì trứng tráng bao lủng củng quá nên để vậy.Nhưng trứng luộc hay canh trứng hấp cũng đã rất tốt rồi, người ta ở cữ cũng không có khả năng mỗi ngày đều ăn đâu, cô và anh trai còn có thể mỗi người một cái. Nói đến đây không thể không khen gà mái và ngỗng trắng được nhà bọn họ nuôi tốt, Hứa Nặc với anh trai thường xuyên bắt sâu bắt giun đất cho chúng nó ăn, chúng nó hiện tại đều có thể duy trì ít nhất một quả trứng mỗi ngày, thỉnh thoảng gà mái có thể đẻ hai quả một ngày.
Bây giờ trong nhà cô không cần phải cần mẫn mua trứng về nữa, dù sao trứng ngỗng dùng để hấp canh trứng cũng đủ cho Hứa Nặc với anh trai ăn rồi.Anh em ăn xong mì với trứng tráng bao, xì xụp húp hết nước lèo rồi sau đó bưng bát đũa của mình vào phòng bếp. Trong phòng bếp, bà của cô đang ngồi ở cửa bếp nhổ lông gà, đây là con gà mà Đường Tuyết mang về khi tan tầm ngày hôm qua, bởi vì không có nghỉ phép nên sáng nay bà ấy lại đạp xe đi làm, không có cách nào cùng đón sinh nhật cùng Hứa Nặc và Hứa Thừa.
Có điều chính vì sinh nhật hai tuổi, cũng không phải là đại thọ gì, trong nhà mổ được con gà thì cũng coi như nhà bọn họ có điều kiện, hơn nữa thương con, bằng không thì nhà ai nỡ nào giết gà vào ngày sinh nhật hai tuổi chứ.“Ăn xong rồi hả?” Tống Úc Hòa cười hỏi khi thấy cháu trai cháu gái bưng bát tiến vào, nhìn thấy hai đứa đặt bát đũa lên bàn bếp thì bà cũng không quan tâm, bây giờ tay bà mắc giết gà, đợi lát nữa mổ gà xong xuôi thì đi rửa bát là được.Hôm nay Hứa Nặc và anh trai đều mặc bộ áo nhỏ, quần nhỏ và giày nhỏ mà Hứa Ái Quốc đã mua cho.
Hứa Nặc một thân hồng, anh trai một thân xanh lam, kiểu dáng tương tự nhau, ngoại trừ màu sắc ở ngoài khác ra thì phía sau lưng trên bộ quần áo của Hứa Nặc thêu Tổ quốc vạn tuế, còn phía sau lưng trên bộ quần áo của anh trai thì thêu tôi yêu Tổ quốc.
Ngoài trang phục giống nhau như đúc, bọn họ còn có một chiếc mũ nhỏ cùng màu với quần áo và giày, trên mũ thêu dòng chữ giống như phía sau quần áo.Không biết Hứa Ái Quốc lấy bộ quần áo này từ đâu ra, nhưng Hứa Nặc cảm thấy có lẽ ông đã mua nó từ bàn tay vàng của mình, suy cho cùng quần áo của người lớn vào thời điểm này đã không hoa lệ như vậy chứ đừng nói gì đến trẻ con.
Dù sao thì anh trai của cô cũng rất thích bộ đồ này, nếu không phải bà của cô giấu hôm nay mới lấy ra cho hai đứa mặc, chắc chắn cậu bé đã sớm mặc chạy ra ngoài cho mấy đứa nhỏ khác nhìn rồi.“Ăn no rồi ạ.” Hứa Nặc đặt bát xuống, khó chịu kéo kéo quần áo trên người mình, cũng không biết cha cô đang nghĩ gì, cảm thấy bé gái nên mặc màu hồng còn bé trai thì nên mặc màu xanh lam.
Hiện tại màu sắc quần áo của cô và anh trai phần lớn là hai màu này, cô mặc đẹp thì đẹp đấy, thoải mái thì thoải mái đấy, chỉ là cảm thấy màu sắc quần áo như này không thể để bẩn được, đến lúc đó bà của cô giặt chắc chắn không dễ dàng gì..