Đọc truyện Thập Di Ơi! Yêu Lần Nữa Nhé FULL – Chương 36
Trương Du đã lâu rồi không gặp Lý Thập Di, trong lòng không nỡ, y muốn ở chung với cậu nhiều hơn, khóc lóc năn nỉ muốn đi theo sau Lý Thập Di, cậu đi đâu thì y theo tới đó, dáng dấp kia tương tự như lúc còn bé nhưng mà vị trí đã được thay đổi.
Ngay cả khi biết Lý Thập Di đã có người ở bên, không có khả năng có bất kỳ tình cảm nào với y nữa, Trương Du cũng nhận ra, y đơn giản chỉ muốn lấy thân phận bạn thời thơ ấu đứng phía sau cậu để có thể làm chỗ dựa cho cậu khi cậu cần.
Vì vậy khi Lý Thập Di nói buổi tối bận, Trương Du cũng năn nỉ xin đi cùng, y nói: “Trước đây chỉ gặp mặt một lần, tớ cũng muốn gặp anh ta, nếu không tớ thực sự không có cách nào thuyết phục chính mình yên tâm giao cậu cho anh ta.”
Hiếm khi thấy Trương Dư nghiêm túc như thế này, Lý Thập Di suy nghĩ một chút, mặc dù tình yêu không thành nhưng ít nhất vẫn còn chút tình thân, nể mặt ba mẹ Trương Du nên cậu cũng ngầm chấp nhận.
Tiết trời hiện tại là kiểu ngày ngắn đêm dài, gió lạnh đến thấu xương, Lý Thập Di gần như cuộn mình thành quả bóng.
Hà Trí Dịch đã biến mất cả một buổi trưa rốt cuộc buổi tối cũng trở về, hắn ta thở hổn hển, hối hả chạy về vì sợ sẽ không kịp giờ hẹn, nhìn thấy Trương Du bên cạnh Lý Thập không khỏi sửng sờ, theo hắn biết thì hình như hai người đang cãi nhau.
Nhưng trọng điểm không nằm trên người Trương Du, hắn ta hào hứng chạy đến trước mặt Lý Thập Di, tạo dáng nói: “Thế nào, nhìn anh trai hôm nay đẹp trai không?”
“…” Lý Thập Di thực sự không biết phải đánh giá thế nào, cái tên này cũng giống như Trương Du, bận rộn cả buổi chiều thì ra là đi làm đẹp tạo kiểu các thứ, “Nếu không biết còn tưởng lát nữa cậu đi xem mắt luôn đấy?”
Hà Trí Dịch vốn là một anh chàng đẹp trai, chỉnh chu như thế này ngược lại có chút khiến người ta không đành lòng nhìn thẳng.
Nhìn thấy không có cảm giác làm cho hai mắt nam thần sáng ngời, Hà Trí dịch trong lòng vô cùng tổn thương, vì để gặp tình địch gì đó vẫn là không nói ra được.
Vì thế chờ Tư Sâm giải quyết xong công việc đến nơi hẹn thì thấy cảnh tượng hai người đàn ông một trái một phải kẹp chặt Lý Thập Di ở giữa.
Lý Thập Di đang phiền muộn nghe hai người nói léo nhéo bên tai, cậu muốn đá cho mỗi người một cước.
Cậu thấy Tư Sâm đến thì lập tức gạt Trương Du và Hà Trí Dịch sang một bên rồi đi tới, sau đó dùng lời nói cực kỳ ngắn gọn chỉ vào mình và Tư Sâm giới thiệu cho hai người: “Người này là Tư Sâm, đang hẹn hò với tôi.”
Tư Sâm đưa tay về phía Trương Du và Hà Trí Dịch, nở nụ cười nhàn nhạt, “Tôi là Tư Sâm.”
Dựa vào năng lực của hắn, làm sao có thể không nhìn ra tâm tư của hai người này đối với Lý Thập Di, nhưng sắc mặt vẫn nhẹ nhàng trông vô cùng rộng lượng, hắn cũng không muốn lúc này chọc Lý Thập Di không vui.
Đơn giản là làm quen một chút, sắc mặt của mọi người cũng khác, bầu không khí giữa bọn họ cũng có chút căng thẳng, chỉ có Lý Thập Di ghét bọn họ lề mề nên thúc giục: “Mau gọi món đi, ông chủ người ta đang hỏi kìa.”
Nơi này cách đại học T không xa, sinh viên cũng thường đến đây để ăn tối, phong cách trang trí cũng rất lộng lẫy, so với các quán bình thường thì cao cấp hơn một chút.
Lý Thập Di chọn nhà hàng nhỏ này chủ yếu là vì thích hương vị ở đây.
Tư Sâm không có ý kiến gì, vẻ mặt rất tự nhiên, Lý Thập Di cũng nghĩ như vậy, ngay cả những quán ven đường cũng đã ăn cùng nhau rồi nên ăn ở đây cũng không kém hơn bao nhiêu.
Gọi đồ ăn xong, Hà Trí Dịch cùng Trương Du ngồi cạnh nhau không biết đang thì thầm cái gì đó, một lúc lâu sau mới vỗ bàn một cái.
Trương Du nhìn chằm chằm Tư Sâm, không hề sợ hãi trước khí phách của người đàn ông, trong ánh mắt tràn đầy hung ác: “Uống rượu, có dám không?”
Lý Thập Di lúc này mới biết rõ bọn họ vừa mới bàn bạc cái gì, không khỏi nhíu mày mắng: “Có bệnh hả, nghĩ ra chuyện trẻ con gì vậy, cậu cho rằng đây là cuộc hẹn với học sinh tiểu học hả?”
Nhưng không ngờ tới, Tư Sâm lại mỉm cười gật đầu đáp lại, vẻ mặt sâu xa khó đoán hỏi ngược lại, “Có gì mà không dám?”
Lý Thập Di kỳ quái liếc nhìn người đàn ông, miễn cưỡng đồng ý, “Trước tiên cảnh cáo các người, nếu say thì đừng mong tôi đưa các người về, tự ngủ ngoài đường luôn nha.”
Rượu lần lượt được gọi lên, đồ ăn chưa ăn được mấy miếng mà trên bàn đã chất đầy chai rượu rỗng.
Lý Thập Di buồn bực lạnh lùng ngồi nhìn bọn họ rót hết ly này đến ly khác.
Đặc biệt là Tư Sâm, không thể hiểu nổi tại sao hôm nay hắn lại hồ đồ hùa theo như vậy, đây không giống với phong cách thường ngày của hắn.
Trong lúc đang suy nghĩ thì Trương Du bưng ly lên đứng trước mặt Tư Sâm, y uống một hơi cạn sạch rồi nói: “Ly này tôi đã uống trước, tôi có một số câu hỏi muốn hỏi anh.”
Cảm giác những điều sắp xảy ra có gì đó không lành, Tư Sâm vuốt vuốt ly rượu trong tay, chờ y nói.
“Không biết anh có còn nhớ rõ tôi hay không, trước đây chúng ta đã gặp nhau, tôi cũng nói thẳng, tôi cùng Tiểu Di lớn lên và tôi cũng yêu cậu ấy.” Trương Du lộ ra vẻ mặt khổ sở nhưng lại thu hồi trong nháy mắt, nói: “Tôi tự nhận tình cảm của mình không hề ít hơn anh nhưng chỉ là do tôi quá ngu ngốc không nắm bắt mà thôi.
Bây giờ hai người ở bên nhau, anh cũng lớn tuổi hơn cậu ấy, thân phận địa vị anh đều có đủ, anh có thể đảm bảo rằng anh mãi mãi yêu thương che chở và không phản bội cậu ấy không?”
Lý Thập Di không nghĩ tới Trương Du lại thẳng thừng bộc lộ tình cảm của mình trước mặt mọi người như thế, trong lòng cậu cảm thấy phức tạp.
Đối với Tư Sâm mà nói, mặc dù hắn coi thường những tên nhóc vắt mũi chưa sạch này nhưng chỉ cần những người này cũng có thể coi cục cưng của hắn như báu vật bằng trái tim trong sáng thì cũng đáng để hắn lãng phí thời gian ngồi ở chỗ này.
“Chỉ cần tôi còn sống, thì sẽ là mãi mãi.” Ánh mắt Tư Sâm nhìn chăm chú Lý Thập Di trả lời, sau đó hắn uống cạn ly rượu trong tay, Lý Thập Di mỉm cười tức giận với hắn.
Trương Du nhìn khóe miệng Lý Thập Di nhếch lên, y cũng không nói gì nữa, yên lặng lui về ngồi trong góc uống rượu.
Đến lượt Hà Trí Dịch, hắn ta đã quan sát Tư Sâm một lúc lâu, cũng kết luận lại là hai người nhìn rất hợp nhau, người này lúc nói chuyện cũng không ra vẻ hơn người để áp chế bọn họ, rõ ràng là nhìn ra bọn họ cố ý khiêu khích nhưng vẫn đáp ứng.
Quan trọng hơn là ánh mắt của người này từ đầu đến cuối cũng chưa hề rời khỏi Lý Thập Di, ánh mắt tràn ngập yêu thương kia chưa bao giờ có ý che giấu.
Tốt hơn hắn rất nhiều.
Rượu vào người càng thêm lớn mật, Hà Trí Dịch mặt đỏ bừng, lời nói đã không còn rõ ràng: “Anh, anh nhìn qua rất ưu tú, xứng đáng với Thập Di của tôi, à của chúng tôi, tôi cũng rất thích cậu ấy, cho nên anh nhất định phải đối xử tốt với cậu ấy…”
Lý Thập Di nghi ngờ, ở cùng ký túc xá hai năm, Hà Trí Dịch suốt ngày chỉ chơi game, nếu hỏi tình yêu đích thực của hắn ta là gì thì chắc chắn là game rồi, kiểu người như vậy sẽ thích cậu sao? Cho dù tâm tư nhạy cảm như Lý Thập Di cũng không phát hiện ra được dấu hiệu nào thì đủ để chứng minh bình thường cảm giác tồn tại của Hà Trí Dịch thấp đến cỡ nào.
Tư Sâm đáp lại từng người một mà không có chút nóng nảy nào.
Hà Trí Dịch rốt cuộc cũng biến tình yêu thầm kín thành tình yêu công khai, cũng thở phào nhẹ nhõm, lòng chua xót liếc mắt nhìn Lý Thập Di một chút rồi cùng Trương Du an ủi lẫn nhau.
Có người vui mừng cũng có người buồn bã, cuối cùng Trương Du và Hà Trí Dịch uống đến say khướt, chỉ có Tư Sâm vẫn giữ được phong thái tao nhã, mặt không đổi sắc ngồi ở đó hoàn toàn không hợp với hoàn cảnh xung quanh, khí chất không hề tầm thường.
Một bữa tiệc rượu cuối cùng kết thúc như bữa tiệc sinh ly tử biệt, Lý Thập Di vô cùng đau đầu gọi điện thoại cho bạn cùng phòng lôi hai người về.
Trước khi rời đi Trương Du còn ôm cậu khóc lóc, hối hận tự mắng bản thân mình hết lần này đến lần khác, mà Lý Thập Di cũng chẳng khách khí còn ác liệt đâm thêm mấy nhát vào tim y.
Nhìn người đi xa, Lý Thập Di cùng Tư Sâm đứng ở bên đường, chung quanh cũng không còn nhiều người đi bộ, cũng sẽ không có ai liếc mắt nhìn bọn họ, để lại cho họ rất nhiều không gian và thời gian.
Lý Thập Di đứng trên bậc thang, đứng ngang hàng với người đàn ông nhưng giống như một vị vua trên cao nhìn xuống thần dân của mình, cậu bình tĩnh nhìn Tư Sâm, nói: “Làm sao, nói một chút đi?”
Tư Sâm nhắm mắt lại, nửa đùa nửa thật nghiêm túc trả lời: “Ai bảo anh cướp đi người trong lòng của bọn họ, không uống cũng không được.”
Tư Sâm lại ôm cậu, có vẻ như đã hơi say, thở dài nói: “Bọn em còn rất trẻ, tương lai còn nhiều hi vọng, cục cưng của anh tốt như vậy, tương lai sẽ có nhiều người thích em, anh thật sự không muốn…”
“Anh ghen à?” Lý Thập Di nhướng mày hỏi hắn.
Tư Sâm chậm rãi lắc đầu, buồn bã nói: “Không chỉ ghen, ở bọn họ có thứ mà anh đã mất, cũng là thứ duy nhất anh không thể cho em.
Anh muốn em trải qua quãng thời gian đại học thật vui vẻ thoải mái giống như những người bạn cùng trang lứa khác, để tuổi trẻ của em không phải hối tiếc, mà bọn họ là một phần không thể thiếu của quá trình này.
Và em xứng đáng được tất cả mọi người yêu thương em.”
“Vì vậy anh không thể vì lợi ích riêng của mình mà cắt đứt tất cả các mối quan hệ của em, anh lớn hơn em gần mười tuổi, cũng đã đến lúc để cho mình sống trẻ hơn một chút, và cũng…” càng xứng đôi với em.
Tư Sâm chưa bao giờ là người hào phóng vị tha đem những thứ hắn quý trọng chia sẻ cho bất cứ ai, nếu có thể hắn chỉ muốn đem Thập Di giấu thật kỹ ở một nơi mà không ai có thể tìm thấy được.
Nhưng hắn vất vả lắm mới kéo được người ra khỏi cánh cửa trái tim đã đóng chặt thì làm sao đành lòng để viên ngọc bị phủ bụi đây chứ? Chỉ có ở trong đám đông, cậu mới có thể tự nhiên tỏa ra ánh sáng rực rỡ và làm lóa mắt mọi người.
“Anh…”
Lý Thập Di không biết tâm tình người đàn ông thế nào mới có thể nói ra những lời như vậy, nếu không phải yêu đến tột cùng thì làm sao có thể sinh ra loại ý nghĩ này.
Cậu thông minh tự nhiên cũng hiểu được nguyên nhân đằng sau hành động của người đàn ông ngày hôm nay, cho nên cũng không nói nên lời.
“Anh đã rất tốt rồi…” Tốt đến mức cậu cảm thấy có chút áy náy.
“Anh muốn nâng cả thế giới đến trước mặt em.” Tư Sâm nói.
Điều này làm cho Lý Thập Di không khỏi cảm động, cậu ôm lấy người đàn ông, cảm nhận được tiếng tim đập thình thịch.
Mọi thứ đều yên tĩnh.
Một lúc sau, khi đã bình ổn lại cảm xúc, Lý Thập Di vẫn còn tò mò một chuyện, cậu hỏi: “Tửu lượng của anh rất tốt phải không?”
Tư Sâm suy nghĩ một chút, không xác định nói: “…!Ngàn chén không say? Ít nhất trong ấn tượng của anh thì chưa bao giờ say.”
“…!Vãi.” Lý Thập Di im lặng, thầm nghĩ hai cái tên ngu ngốc hết cỡ kia thật là đáng đời.
Lúc này, tuyết rơi đầy trời.
Trận tuyết đầu tiên trong năm cuối cùng cũng đến.
Ban đầu chỉ là những bông tuyết nhỏ rơi xuống, sau đó biến thành từng mảnh từng mảnh theo gió bay lên, rơi trên mái nhà, cành cây, tóc và vai, trời đất sắp khoác lên mình chiếc áo bạc, năm cũ lặng lẽ trôi qua.
“Thời gian trôi qua nhanh thật.” Lý Thập Di vươn tay hứng lấy bông tuyết, bông tuyết vừa rơi xuống đã biến thành giọt nước trong vắt giữa những ngón tay trắng nõn.
Tư Sâm nắm chặt tay Lý Thập Di kéo vào khiến cậu bất ngờ ngã vào lồng ngực hắn.
“Anh làm gì ưm…”
Tư Sâm hôn lên môi cậu, hương rượu thoang thoảng trong khoang miệng đặc biệt dịu dàng cùng ngọt ngào, hơi thở màu trắng thở ra từ chóp mũi sưởi ấm lẫn nhau.
Nhìn từ xa, hai người ôm nhau tưởng như tóc đã điểm bạc.
Chờ đến khi trở về, Lý Thập Di đá vào hòn đá dưới chân, tựa như vô tình nói ra “Dành chút thời gian rảnh tới giúp em dọn phòng.”
Tư Sâm cuối cùng cũng được toại nguyện, nụ cười dần dần sâu hơn, “Được.”
– ———-
Tác giả có lời muốn nói:
Trương Du tự biến mình từ chính quy thành vị trí nhà mẹ đẻ
Tâm trạng người cha già Tư Sâm: hahaha.