Đọc truyện Thắp Đèn Ngắm Lưỡi Dao – Chương 43: Níu giữ
Bắp chân của Sở Từ thật ra cũng không đáng ngại, ít nhất thì không tổn thương đến xương cốt.
Thế nhưng y mắc mưa, bị cảm lạnh, cảm xúc lại chấn động quá lớn, dọc đường trở về bắt đầu phát sốt.
Nhiệt độ cơ thể tăng cao nhanh chóng, xe còn chưa chạy đến nội thành thì toàn thân y đã nóng bừng, ý thức cũng trở nên mê loạn. Loại nóng sốt này dường như muốn thiêu cháy y, khiến y giãy dụa muốn mở cửa sổ đón gió, liền bị Hàn Việt một phen ngăn cản, nói: “Em muốn chết à?”
Gương mặt Sở Từ đỏ bừng, hàng mi hơi run rẩy. Kỳ thật, y như vậy so với bình thường còn xinh đẹp hơn, nhìn chung không còn vẻ tái nhợt tiều tụy, ngay cả một chút nhân khí đều không có.
Hàn Việt nhìn y thật lâu không chớp mắt, chậm rãi gộp hai bàn tay y lại, nắm gọn trong lòng bàn tay mình. Trong xe ngoại trừ bọn họ thì không còn ai khác, sắc trời bên ngoài u ám nặng nề, mưa to tầm tã, phảng phất như bóng đêm vô biên vô hạn vô tận vô đầu. Giữa tiếng mưa rơi, hắn nắm chặt những ngón tay lạnh lẽo của y, mặc dù động tác hết sức ôn nhu, thế nhưng thanh âm lại lãnh khốc âm trầm: “Em nói cho tôi biết… Trước Hầu Hoành Xương, em đã từng giết người chưa?”
Sở Từ nhắm mắt lại, thân thể theo chiếc xe xóc nảy mà hơi lung lay, ý thức mơ hồ.
“…Em đã không còn muốn sống nữa đúng không?”
Hàn Việt chờ đợi rất lâu trong im lặng, cuối cùng hắn nhấc tay lên, nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt thấm đẫm nước mưa của y.
“Hiện tại em chưa thể chết được.” Hắn thì thào nói, “Trước khi tôi giải thoát, em còn chưa thể chết.”
……
Từ lúc Sở Từ dọn đi, đây là lần thứ ba Hàn Việt quay lại căn nhà bọn họ từng sống.
Lần đầu là khi hắn hay tin Sở Từ dọn đi, vội vội vàng vàng chạy tới nhìn căn nhà trống huơ trống hoắc; lần thứ hai là khi hắn hẹn gặp tay cấp dưới của lão Tiền, chính tại nơi này phát hiện ra lai lịch cùng thân thế của Sở Từ.
Lần thứ ba hắn mở cửa, nhẹ nhàng ôm Sở Từ vào, đi thẳng về phòng ngủ có chiếc giường rộng rãi còn tương đối sạch sẽ, sau đó ném mạnh y xuống, nói: “Chúng ta về nhà.”
Sở Từ gục xuống giường không lên tiếng, bởi vì chấn động mà ho khan hai tiếng mơ hồ, thanh âm nặng nề, kế tiếp lại nhanh chóng an tĩnh không nhúc nhích.
Trong nhà không có thuốc, không có nước, ngay cả miếng dán cũng không có. Mấy tháng liền không quét dọn, khắp nơi đều phủ kín mấy tầng bụi bặm. Hàn Việt sục sạo khắp nơi như con thú mắc bẫy, lỡ tay đánh rơi ấm giữ nhiệt, tiếng va chạm leng keng trong đêm tối đặc biệt vang dội.
Hắn cáu kỉnh bất an quay về giường ngủ. Sở Từ sốt rất cao, gương mặt mang theo màu đỏ bừng vô cùng nguy hiểm, thân thể cháy rực dường như có chút run rẩy. Vết thương trên bắp chân đã ngừng chảy máu, da thịt rách tươm dữ tợn, lộ ra từng mảng thịt đã đông máu thành vảy.
Hàn Việt dùng khăn lạnh lau mặt cho y, lại dùng ngón tay thấm nước, từng chút từng chút từng vuốt ve đôi môi khô khốc của y. Một lát sau, hắn đi vào phòng bếp lấy một ít muối chà lên khăn tắm, lau chùi vết thương trên bắp chân Sở Từ. Chuyện này ắt hẳn đau đớn không tả xiết, thế nhưng y ngoại trừ kêu lên một tiếng, kế tiếp cũng không còn phản ứng gì nữa.
Có lẽ y đã không còn cảm giác.
“Đúng vậy… Em chính là một người không sợ đau.” Hàn Việt thấp giọng thì thào.
Hắn ném khăn tắm đi, lại lấy di động ra, theo bản năng cầm trong tay mở ra khép lại, khép lại mở ra, căn phòng không ngừng vang lên tiếng ‘cách cách’ khép mở di động đơn điệu lạc lõng.
Hắn không nghe thấy tiếng Sở Từ hô hấp, căn phòng ngủ với hệ thống cách âm tối tân cũng ngăn cản hết thảy tiếng xe cộ vô tình lướt qua bên ngoài đường lớn xa xôi. Nếu căn phòng này không có bất cứ tiếng động nào, hắn cảm thấy bản thân có lẽ sẽ phát cuồng, chỉ có thể nương theo tiếng di động để phát tiết khủng hoảng vô tận.
Màn đêm sẽ trôi qua sao?
Thật sự sẽ có khoảnh khắc hừng đông sao?
Ánh mặt trời từng có trong kí ức, dường như đang bị cơn mưa đêm dần dần che phủ, cho dù hắn liều mạng hồi tưởng, vẫn chỉ còn quang ảnh bụi mờ, tựa hồ cho tới bây giờ chưa từng tồn tại.
Bởi vì một khi hắn hồi tưởng, sẽ có một thanh âm nói với hắn rằng đây đều là giả dối.
Vốn không hề tồn tại.
Ôn nhu này, nhẫn nại này, hạnh phúc cùng vui sướng từng có này, hết thảy mọi thứ từ khi bắt đầu vào hai năm trước, liền đã định sẵn kết cục giả dối cùng tàn nhẫn.
——
Tin tức Hàn lão tư lệnh hóa nguy thành an truyền đến vào thời điểm tờ mờ sáng.
Trong điện thoại, thanh âm tư lệnh phu nhân nghẹn ngào không thôi, mấy lần đứt quãng nói không thành lời, Hàn Việt gật gù lắng nghe, ậm ừ hai câu vâng dạ, an ủi một chút.
Thấy tư lệnh phu nhân nói mãi không đi vào trọng tâm, Hàn Việt đành phải ngắt lời bà, gọi bác sĩ đến miêu tả đơn giản bệnh tình, vết thương có để lại di chứng sau này hay không, chờ bác sĩ nói hết mới đưa điện thoại lại cho tư lệnh phu nhân.
“Con đã sai người ở bệnh viện trông chừng, có thể trời vừa sáng sẽ có mấy lão già đến thăm, khi ấy con sẽ tới tiếp đón.” Hàn Việt nhẫn nhịn, rốt cuộc nói ra một câu: “Mẹ, mẹ đừng bận tâm nữa, về nghỉ ngơi trước đi.”
Tư lệnh phu nhân thút thít đồng ý, lại hỏi: “Tên… tên hung thủ kia… Con bắt… bắt được chưa?”
Hàn Việt thoáng trầm mặc, “Chưa.”
“Y hại… hại cha con như vậy… Con nhất định phải bắt y, biết… biết không?”
“…” Hàn Việt từ chối cho ý kiến, sau mấy giây im lặng đột nhiên hỏi sang vấn đề khác: “Mẹ, năm đó anh hai lái xe đụng chết người, xong việc rồi chúng ta có bồi thường tiền cho họ không?”
Tư lệnh phu nhân sửng sốt: “Mẹ làm sao còn nhớ rõ? Tự dưng con hỏi chuyện này làm gì? Chẳng lẽ có liên quan đến chuyện khi xưa…”
“Không, không phải. Con chỉ hỏi vậy thôi.”
“Mẹ có gọi bọn họ đến đưa tiền, nhưng sau này không phải đã phán quyết trách nhiệm đều thuộc về đối phương ư!?” Tư lệnh phu nhân suy nghĩ một hồi, nói tiếp: “Có lẽ cha con đã sai người đi bồi thường… nhiều hay ít thì mẹ không biết. Cha của con, ông ấy đã lớn tuổi như vậy còn gặp phải chuyện này, bác sĩ nói ông ấy thiếu chút nữa không cứu được, con ngàn vạn lần nhất định phải báo thù cho cha con! Người trong nhà và người ngoài con phải phân biệt rõ ràng, lòng nên hướng về phía nào, cánh tay khuỷu tay hướng về phía nào, con ngàn vạn lần phải nhớ cho rõ…”
Hàn Việt ngắt lời bà: “Con biết rồi.”
Sau đó, hắn lập tức cúp máy.
……
Hàn lão tư lệnh lần này bị thương xem như khá nghiêm trọng, dù sao thì tuổi tác của ông cũng đã cao như vậy rồi.
Một đao kia của Sở Từ đã cắt đứt hai chiếc xương sườn của ông, trước ngực xuyên vào, sau lưng xuyên ra, là loại vết thương xuyên thấu rất nghiêm trọng; thế nhưng thật sự may mắn vô cùng, một đao này không hề tổn thương đến khí quan nội tạng gì cả, đao phong trực tiếp lướt qua nội tạng, bởi vì quá mức sắc bén, xương sườn bị cắt đứt một đường hoàn hảo, không hề xuất hiện xương vụn đâm vào mạch máu hay nội tạng.
Lần phẫu thuật này đã tập hợp tất cả bác sĩ danh tiếng có thể huy động được, cấp bậc như Nhâm Gia Viễn mà cũng chỉ có thể làm trợ thủ. Bất quá hắn ở phòng ICU chiếu cố suốt một ngày một đêm, sáng hôm sau liền mệt đến kiệt sức.
Cả buổi sáng hôm đó rất nhiều người đến thăm hỏi, gần như đều là những người cùng cấp bậc với Hàn lão tư lệnh, trong tình hình hỗn loạn như vậy, có lẽ bọn họ đều muốn xác nhận xem Hàn gia sau này còn gượng dậy nổi hay không. Chỉ tổn thất đứa con trai lớn vô dụng đương nhiên không thể tổn hại một gia tộc căn cơ vững chắc, thế nhưng nếu lúc này Hàn lão tư lệnh ngã xuống, vậy gần như chỉ còn trông cậy vào một mình Hàn Việt, tương lai Hàn gia sẽ trở nên sáng tối không rõ.
Đám người tới thăm hỏi này đều không tiện đuổi về, khiến cho tư lệnh phu nhân và Hàn Việt phải bận rộn nguyên buổi sáng, mãi cho đến sau giờ cơm trưa khách khứa mới lần lượt cáo từ.
Được rất nhiều người thân khuyên giải, tư lệnh phu nhân rốt cuộc cũng chịu về căn phòng kế bên nghỉ ngơi. Hàn Việt không làm phiền bà, một mình yên lặng đứng trước phòng ICU nhìn cha mình.
Nhâm Gia Viễn bước tới vỗ vai Hàn Việt, thở dài: “Đừng suy nghĩ nhiều, lão gia tử sẽ tốt thôi mà. Phẫu thuật rất thành công, chắc hẳn có thể nhanh chóng tỉnh lại, cũng không lưu lại di chứng nghiêm trọng gì. Nhiều lắm thì sau này lui khỏi tuyến một, dù sao Hàn gia vẫn còn có anh…”
Nghĩ nghĩ, hắn lại an ủi tiếp: “Lão gia tử cả đời ngay thẳng, một ải này nhất định có thể vượt qua, anh cứ yên tâm.”
Hàn Việt kéo kéo khóe miệng, nụ cười gượng gạo vô cùng.
Nhâm Gia Viễn nhìn hắn: “Anh cũng đừng cắm cọc ở đây nữa, tranh thủ nghỉ ngơi một chút đi, sắc mặt anh nhìn kém lắm.”
“Tôi không sao.” Hàn Việt nói, “Tôi chỉ là hơi khó chịu trong lòng.”
“Khó chịu? …Ai, chuyện này tôi có thể lý giải, ngay cả tôi cũng không dám tin, bọn họ nói kĩ sư Sở…”
“Không phải, chuyện Sở Từ tôi không hề ngạc nhiên.” Hàn Việt hít sâu một hơi, thấp giọng nói: “Tôi chỉ thấy lạ rằng… trước kia tôi luôn nghĩ cha tôi mặc dù hơi nóng nảy, có chút tật xấu của quan liêu thế hệ trước, nhưng ít ra so với mấy lão già khác, ông ấy cũng coi như kiên cường chính trực, trong mắt không chứa nổi một hạt cát. Trước kia tôi luôn nghĩ mẹ tôi mặc dù hơi thiên vị anh hai, nhưng không vượt quá mức độ cưng chiều, cũng coi như một người biết phân rõ thị phi. Tôi thật không ngờ, quan điểm của tôi bao nhiêu năm nay lại bị phủ định hoàn toàn như thế, ngay đến chính tôi cũng có… có cảm giác như gặp ác mộng vậy.”
Nhâm Gia Viễn không biết xảy ra chuyện gì, cũng không biết mấy lời này của Hàn Việt từ đâu ra, khó tránh khỏi có chút mờ mịt: “Anh nói vậy là có ý gì?”
“Không có gì.” Hàn Việt ôm mặt, đột nhiên xoay về phía Nhâm Gia Viễn, hạ giọng nói: “Chiều nay cậu theo tôi ra ngoài một chuyến, tôi có chuyện muốn làm phiền cậu.”
Nhâm Gia Viễn nhìn xung quanh không có ai, lại nhìn bộ dáng Hàn Việt có chút quái dị, không khỏi sợ hãi trong lòng: “Anh muốn làm gì đây? Nói cho anh biết, lão tử tốt xấu cũng đường đường là chủ nhiệm ngoại khoa, anh có thể tôn trọng địa vị xã hội của tôi một chút không? Đừng có mỗi lần đều xem tôi như người hầu, kêu đến thì đến kêu đi thì đi…”
“Tôi tìm được Sở Từ.” Hàn Việt chỉ nói một câu liền thành công khiến Nhâm Gia Viễn im miệng.
“Anh… anh tìm được kĩ sư Sở!? Anh không phải đã nói với tư lệnh phu nhân…”
“Tôi biết.” Hàn Việt ngắt lời hắn, “Cho nên tôi không dám đưa y tới bệnh viện, chỉ có thể tìm cậu. Tình hình của y không tốt lắm, phát sốt, trên đùi bị thương, hồi sáng lúc tôi rời đi y đã nóng gần bốn mươi độ.”
“Vậy anh đừng cứu nữa, y chết chắc rồi.” Nhâm Gia Viễn nghiêm mặt: “Y đã bị anh tra tấn quá nhiều, anh cứ để y lặng lẽ ra đi, nhớ nhắc y kiếp sau đầu thai đừng gặp trúng một thằng khốn nạn như anh!”
Hàn Việt túm lấy cổ áo Nhâm Gia Viễn: “Trước khi tôi chết, y đừng hòng giải thoát!”
Biểu tình trên mặt hắn thật sự quá dọa người, khiến Nhâm Gia Viễn chấn động, ngây người một chút,
“Tôi không muốn giao y cho bất cứ kẻ nào.” Hàn Việt chậm rãi buông Nhâm Gia Viễn ra, trong thanh âm khàn khàn ẩn chứa tuyệt vọng cùng bất lực, “Cho dù y chết, ít ra… cũng không phải chết nơi pháp trường!”
……
Tuy rằng cảm thấy Hàn Việt đã phát điên rồi, thế nhưng Nhâm Gia Viễn vẫn đi cùng một chuyến. Nếu Sở Từ thật sự phát sốt đến bốn mươi độ, như vậy nếu hắn bỏ mặc khẳng định sẽ gây ra án mạng, hắn không thể trơ mắt nhìn Sở Từ chết được.
Lúc đi, Nhâm Gia Viễn đã đặc biệt mang theo một hòm thuốc lớn đầy thuốc tiêm lẫn thuốc uống, ngoài ra còn có ống truyền đường glu-cô và nước biển, đề phòng Sở Từ sốt cao nghiêm trọng cần truyền dịch.
Sự thật chứng minh, mọi thứ đều là cần thiết. Thương thế của Sở Từ mặc dù không nghiêm trọng như Hàn lão tư lệnh, nhưng mức độ nguy hiểm tuyệt không thể xem thường, chỉ truyền đường glu-cô căn bản là không đủ, Nhâm Gia Viễn bắt buộc phải kêu người đưa huyết tương đến mới giải quyết xong vấn đề.
Một bàn tay Sở Từ bị Hàn Việt còng trên giường, nhưng việc này căn bản là vô ích, bởi vì từ đâu tới đuôi y đều mê man, chỉ có lúc Nhâm Gia Viễn đâm kim truyền máu cho y, y mới tỉnh lại trong mấy giây ngắn ngủi, dường như còn mơ hồ mỉm cười một chút, thấp giọng nói: “Là anh sao?”
Giọng nói của y vô cùng suy yếu, yết hầu do sốt cao nên khàn đục, khiến Nhâm Gia Viễn nghe thấy mà buồn bực trong lòng, “Là tôi. Cứ nghỉ ngơi cho tốt, đừng suy nghĩ nhiều. Tôi sẽ không nói với người khác cậu đang ở đây.”
“…Để người ta tới bắt tôi đi.” Sở Từ nhắm mắt lại, thở dài thật khẽ, “Nếu tôi chết, xin hãy chôn tôi cùng bọn họ…”
Nhâm Gia Viễn không rõ ‘bọn họ’ là ai, quay sang nhìn Hàn Việt, chỉ thấy Hàn Việt sắc mặt tái xanh đứng kế bên, không nói tiếng nào.
Việc chăm sóc y vô cùng phiền toái, hết truyền dịch lại tới truyền máu, hết cho uống thuốc lại tới tiêm thuốc, chờ khi cơn sốt của Sở Từ ổn định thì đã là đêm khuya. Nhâm Gia Viễn bận rộn liên tục hai mươi mấy tiếng, mệt đến mức mở mắt không lên nổi, liên tục xua tay với Hàn Việt: “Không được không được, ngày mai tôi lại đến, đêm nay thả tôi về nhà ngủ đi nha.”
Hàn Việt nói: “Tôi kêu tài xế đến đưa cậu, cậu như vậy không thể lái xe.”
Nhâm Gia Viễn ra hiệu không thành vấn đề. Hắn bước tới phòng khách, ngồi xuống sofa, một giây sau liền ngáy rung trời.
Kế tiếp, Hàn Việt gọi người tài xế kín mồm kín miệng đã làm việc cho hắn lâu năm lái xe tới đây rước Nhâm Gia Viễn. Chờ khi tài xế tới nơi, gọi Nhâm Gia Viễn dậy, đưa xuống xe, toàn bộ quá trình cũng tương đối mất công mất sức.
Hắn nhìn đồng hồ, chớp mắt mà đã tới giờ cho Sở Từ uống thuốc.
Khi Hàn Việt đi vào phòng ngủ, Sở Từ đã tỉnh lại, ngơ ngẩn nhìn lên không trung, biểu tình có chút lặng lẽ mờ mịt.
Hắn đi lấy thuốc, lại cầm theo ly nước ấm, ngồi xuống bên giường, nói: “Dậy uống thuốc.”
Sở Từ quay đầu đi, trầm mặc không lên tiếng.
“Em có nghe thấy không? Uống thuốc!”
“…”
Hàn Việt đập mạnh ly nước xuống, hung hăng nắm lấy khuôn mặt Sở Từ, ép y xoay đầu qua, rồi cầm viên thuốc nhét vào. Sở Từ cắn chặt răng không chịu há miệng, Hàn Việt liền tàn bạo nạy ra, cuối cùng cũng vặn bung được khớp hàm, để lại dấu tay đỏ tươi trên gương mặt tái nhợt của Sở Từ.
“Em không chịu ngoan ngoãn uống thuốc đúng không?” Hàn Việt cáu kỉnh đi qua đi lại hai vòng, đột nhiên dừng lại chỉ vào Sở Từ, nói: “Em cho rằng tôi không có biện pháp trị em đúng không?”
“…”
“Em cảm thấy dù sao cũng sắp chết, cho nên em không sợ gì nữa, một lòng quyết tâm từ nay về sau không cần gạt tôi, không cần nhịn tôi, bản thân mau mau tươi sống giải thoát? Nói cho em biết, em nằm mơ!! Lão tử con mẹ nó có biện pháp khiến em muốn sống không được muốn chết không xong!”
Sở Từ bỗng nhiên mở mắt nhìn Hàn Việt, khóe môi nhẹ nhàng gợi lên nụ cười trào phúng: “…Anh cho rằng tôi tự sát thất bại một lần, còn có thể thất bại thêm lần nữa ư?”
Hàn Việt gần như lạnh lùng cười rộ lên, chỉ vào y liên tục nói: “Hay! Hay lắm!”
Hắn lao nhanh ra khỏi phòng ngủ, rồi chỉ chốc lát sau đã quay về, trong tay cầm một cái hòm hình vuông, vỗ vỗ trước mặt y: “Em con mẹ nó dám tự sát!? Em bên này vừa tắt thở, tôi bên kia lập tức tống nó vào bồn cầu! Có gan thì em tự sát đi, làm đi! Hiện tại làm ngay đi!”
Sở Từ vừa liếc nhìn cái hòm kia một cái, ánh mắt lập tức thay đổi, ngay cả bờ môi cũng phát run: “Hàn Việt, anh… anh…”
“Tôi làm sao!? Tôi là kẻ vô liêm sỉ, em không phải đã sớm biết ư?” Hàn Việt vỗ nhẹ lên hủ tro cốt của Lý Vi Lệ, nghiến răng nghiến lợi cười lạnh: “Thành thật nói cho em biết, tôi đã nhờ người tìm một mảnh đất có phong thủy tốt, chỗ đặt huyệt mộ tôi cũng mua luôn rồi. Nếu em chịu ngoan ngoãn uống thuốc, tôi cam đoan sẽ an táng cho hai mẹ con họ thật tốt. Nhưng nếu em một lòng muốn tự sát, vậy được thôi, lão tử sẽ cho các người chết cũng không yên! Có gan em cứ thử xem!”
Sở Từ gần như hít thở không thông, gương mặt tức giận đến biến sắc, ngón tay co rút nắm chặt drap giường.
Hàn Việt biết y đang phẫn nộ, hơn nữa là phẫn nộ chưa từng có.
Nếu hiện tại trong tay y có thanh đao, có khả năng y sẽ nhịn không được mà nhào tới làm thịt Hàn Việt cũng không chừng.
–Nhưng như vậy thì sao chứ? Hàn Việt cam chịu nghĩ.
Hắn vốn là tên cặn bã, đã khốn nạn đến mức này, dù có tồi tệ hơn cũng vậy thôi.
Đã từng ảo tưởng cùng nhau sống trọn kiếp người, đã từng kì vọng sống đến răng long đầu bạc, hiện tại xem ra bất quá chỉ là giấc mộng đẹp hư ảo, một giấc mộng cả đời cũng không có khả năng trở thành sự thật.
Chỉ cần hắn còn sống.
Chỉ cần bọn họ… đều còn sống.
Chỉ cần còn sống mà thôi, ngoài điều đó ra, hắn cũng không dám khẩn cầu nhiều hơn.
“…Đưa thuốc lại đây.” Sau khi giằng co rất lâu, Sở Từ rốt cuộc nghiến răng nghiến lợi phun ra từng chữ.
Hàn Việt đưa thuốc và nước cho y. Sở Từ ngửa đầu nuốt xuống toàn bộ, thậm chí thời điểm uống nước bởi vì quá nôn nóng, y còn bị sặc mấy tiếng.
Y căn bản không có khí lực ho khan, bị sặc nước liền đỏ bừng mặt lên, đáy mắt ngân ngấn lệ, giống như đang khóc.
Hàn Việt chậm rãi ngồi cạnh y, giúp y vỗ lưng một chút, cảm giác xương bả vai đột ngột run lên, lại mạnh mẽ đè xuống. Hắn đột nhiên cũng rất muốn khóc, xoang mũi thậm chí hơi cay cay, thế nhưng đáy mắt lại khô cạn, đau đến mức không khóc nổi.
“Có phải tôi rất xấu xa không?” Hàn Việt kề sát bên tai y. Qua mấy giây, hắn bỗng cười rộ lên, tiếng cười vô cùng ngắn ngủi.
“–Không sao. Em sẽ phát hiện, tôi còn có thể xấu xa hơn nhiều.”