Thanh

Chương 7: Danh Viện


Bạn đang đọc Thanh FULL – Chương 7: Danh Viện


Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Thời Anh cùng Trì Dĩ Khâm ở trong phòng nghỉ nghỉ ngơi.
Vừa rồi trong lúc nói chuyện với Edwin, Thời Anh luôn rất căng thẳng.
Một bên phải chú ý nghe Edwin nói gì, không để phiên dịch sai, một bên phải truyền lời với Trì Dĩ Khâm.
Sợ anh không nhìn ra, Thời Anh cố ý nghiêng về phía anh, tốc độ nói cũng chậm lại.
Cô căng thẳng chủ yếu là vì muốn truyền đạt tốt nhất cho Trì Dĩ Khâm.
May mà tất cả thuận lợi.
“Cũng may gặp phải người Pháp, nếu không thì thật sự xong rồi.” Thời Anh nhẹ nhàng thở ra, ngồi trên sô pha lẩm bẩm.

Sau đó cô rót ly nước, động tác không nhanh không chậm, bỏ thêm gì đó trong nước.
“Uống đi.” Thời Anh cầm nước ly bằng hai tay, đưa tới trước mặt Trì Dĩ Khâm.
Trì Dĩ Khâm đang cầm điện thoại nói chuyện với ai đó, giương mắt thì thấy Thời Anh đưa nước qua, anh ngừng lại, nhìn cô.
“Cả tối anh không uống nước rồi.”
Thời Anh kiên quyết đặt cái ly vào tay anh, tiếp theo thì cười hỏi: “Anh đói bụng chưa? Bên ngoài có cupcake, em đi lấy cho anh vài cái.”
“Không cần, tôi không ăn.” Trì Dĩ Khâm dứt khoát từ chối.

Anh cũng đặt ly nước sang một bên.
Thời Anh thấy nãy giờ anh bận rộn, dù cô nói bao nhiêu với anh, anh cũng không trả lời một câu.
Tuy rằng không vui lắm, nhưng cũng không thể trách anh.

Dù sao thì cô có nói nhiều hơn nữa, lớn hơn nữa, chỉ cần anh không ngẩng đầu xem thì sẽ không biết gì.
Lại im lặng ngồi thêm một lát, Thời Anh đứng dậy, chuẩn bị đi WC, thuận tiện dặm lại lớp trang điểm.
Vừa ra cửa chưa được hai bước, Thời Anh liền thấy Trì phu nhân đang đi tới.

“Dĩ Khâm còn ở bên trong à?” Trì phu nhân nhìn cửa phòng, hỏi Thời Anh.
Thời Anh gật đầu, đáp: “Vẫn đang ở bên trong ạ.”
Chuyện Edwin trò chuyện với Trì Dĩ Khâm, họ cũng biết.

Vẫn phải làm phiền Thời Anh.
Trì phu nhân thật sự càng nhìn càng thích cô con dâu này.
“Ngày đó hai anh em nó đùa giỡn, làm con sợ rồi?” Giọng Trì phu nhân ôn hòa hơn trước rất nhiều, mà loại ôn hòa này, là sau khi nhắc đến Trì Dĩ Hàng mới thay đổi.
“Dĩ Hàng nó còn nhỏ, thích đùa giỡn.” Trì phu nhân cười một tiếng, dường như không cảm thấy giữa hai anh em họ tồn tại vấn đề gì lớn.
Thời Anh nghe ngữ điệu nói chuyện của bà, sắc mặt càng ngày càng lạnh, dần dần cảm thấy không quá thích hợp.
“Ngày thường hai đứa nó cãi nhau ầm ĩ, không ai chịu nhường ai, nhưng dù sao cũng là anh em ruột, con nhớ khuyên nhủ Dĩ Khâm, kêu nó nhường Dĩ Hàng chút.”
Tính cách Trì Dĩ Khâm quái gở, hai người làm cha làm mẹ như họ cũng không thể chung đụng được, nhưng đến lượt Thời Anh thì trông có vẻ khá là hài hòa.
Lúc trước bà suy nghĩ, người đã kết hôn, ít nhiều cũng sẽ thay đổi.
Bây giờ xem ra đúng là như vậy.
Mà sắc mặt Thời Anh lại không quá tốt, nghĩ đến phản ứng của Trì Dĩ Khâm khi nhắc tới bố mẹ anh, lần nào cũng vô cùng cực đoan.
Thật giống như kẻ thù không đội trời chung với anh.
Cho nên cô rất tò mò, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến cho quan hệ của Trì Dĩ Khâm với gia đình đi đến mức này.
“Mẹ thật sự cảm thấy… Mấy vết thương do dao trên người Trì Dĩ Hàng, cũng chỉ là trêu đùa?” Thời Anh hạ thấp giọng, nói chậm rãi, đôi mắt nhìn thẳng vào Trì phu nhân.
Ánh mắt khi Trì Dĩ Khâm hạ dao, đến bây giờ Thời Anh vẫn còn nhớ rõ, rất đỗi hắc ám âm ngoan, chỉ cần nghĩ đến là sợ hãi.
Không ai lại vô duyên vô cớ như vậy.
Hơn nữa nếu lần này chỉ là mâu thuẫn nhỏ, vậy thì nhất định là do mâu thuẫn rất lớn trước đây tạo thành.
Hôm nay nghe Trì phu nhân nói những lời này, Thời Anh cảm thấy dường như mình đã hiểu ra gì đó.
“Vết thương gì?” Nụ cười của Trì phu nhân tắt hẳn, không khỏi hốt hoảng, nôn nóng nhìn Thời Anh, không hiểu ý cô.
Ngày đó Trì Dĩ Hàng trở về, mặt mũi bầm tím, bà hỏi chuyện gì xảy ra, con trai nhất định không chịu nói.

Qua nhiều lần hỏi đi hỏi lại, rốt cuộc mới cạy được miệng Trì Dĩ Hàng, nói không cẩn thận làm hỏng đồ của anh trai, có náo loạn một chút.

Cậu ấy nói rất nhẹ nhàng, luôn nhấn mạnh mình không sao.
Đứa nhỏ Dĩ Hàng này, từ nhỏ đã thích đi theo anh trai, thích chơi với anh trai.

Dù cho Trì Dĩ Khâm luôn không để ý tới, cậu vẫn tung ta tung tăng đi theo phía sau anh.
Sau này khi dần lớn lên, Trì Dĩ Hàng đụng phải tường nam cũng không biết quay đầu lại, vẫn làm theo ý mình như cũ.

Náo loạn với Trì Dĩ Khâm không biết bao nhiêu lần, lần nào trên người cũng mang chút thương tích.
Mà những gì Dĩ Hàng cho bà xem, thường là không quá nghiêm trọng.
Cho nên Trì phu nhân mới có thể nói, kêu Trì Dĩ Khâm nhường em trai chút.

Dẫu sao thì tính cách Dĩ Hàng tốt, mà tính cách Dĩ Khâm thì… Không tốt lắm.
Làm bố mẹ, luôn thiên vị đứa con “dễ bị bắt nạt” hơn.

Nhưng vừa rồi Thời Anh nhắc đến “dao” gì đó… Thật sự khiến Trì phu nhân lo lắng.
Lúc hai đứa mâu thuẫn nghiêm trọng nhất, nhiều lắm cũng là trầy chút da, sao lại liên qua đến dao?
“Rốt cuộc là sao?” Trì phu nhân lo âu, ngờ vực dò hỏi Thời Anh.
Gương mặt Thời Anh bình tĩnh, nhìn biểu cảm mờ mịt này của Trì phu nhân, đột nhiên phát hiện, hình như bà không biết gì cả.
“Phu nhân có thể về hỏi Dĩ Hàng.” Cụ thể giữa hai anh em họ có chuyện gì, Thời Anh không tiện đánh giá, cô cũng không nắm chắc.
Thời Anh nói xong, đang muốn xoay người, một chân đã xoay đi, người thì đột nhiên dừng lại.
Cô quay đầu nhìn Trì phu nhân, mím môi, đang tự hỏi có nên nói thêm chuyện này không.

Nhưng hình như, thêm một câu cũng không phải vấn đề gì lớn.
Vì thế cô mở miệng nói: “Mẹ, tại sao Trì Dĩ Hàng còn nhỏ thì Dĩ Khâm nhất định phải nhường cậu ấy?”

Thời Anh dừng một chút, nhấn mạnh: “Như vậy là không công bằng.”
Vừa rồi những gì Trì phu nhân nói, chỉ là kể về Trì Dĩ Hàng thế nào, muốn Trì Dĩ Khâm nhường cậu ấy, nhưng bà không hề nhắc đến Trì Dĩ Khâm có bị thương hay không.
Một chút quan tâm cũng không có.
Thời Anh thu hồi ánh mắt, vừa lúc nhìn thấy Trì Dĩ Khâm đứng ở cửa.

Cô xách làn váy lên, chạy chậm qua, khóe môi cong cong, vừa muốn mở miệng, Trì Dĩ Khâm đã nói trước.
“Nhiều chuyện!” Anh lạnh lùng nhìn cô, xoay người vào phòng nghỉ.

Tiệc tối còn đang tiếp tục.
Mục đích của bữa tiệc, những người ở đây ít nhiều cũng biết, nhà họ Trì sẽ nhân bữa tiệc tối lần này để tuyên bố chuyện hợp tác nhãn hiệu.
Cả thành phố Bách này, có ai mà không biết Trì thị tiếng tăm lừng lẫy.
Mấy năm nay Trì thị phát triển rất mạnh, hướng đến khai thác thị trường quốc tế chỉ là vấn đề sớm muộn.
Một vài vị tiểu thư ngồi lại với nhau, thi thoảng lại nói đùa dăm ba câu.
“Tuần trước, buổi ra mắt túi xách mới của Valentino, vậy mà không thấy Thời đại tiểu thư.”
Một cô gái trong đó nở nụ cười, giọng nữ tinh tế vang lên: “Kết hôn rồi, chuẩn bị ở nhà ngoan ngoãn làm thiếu phu nhân sao?”
Mấy loại hoạt động này, trước đây Thời Anh thường hay tham gia, đại tiểu thư thiên kim tôn quý, chưa bao giờ vắng mặt ở các trường hợp này.

Nhưng từ khi cô kết hôn, trong khoảng thời gian này, chưa hề lộ mặt lần nào.
“Nói thật, cuộc hôn nhân này là vô ích, tôi nghe nói, Trì Dĩ Hàng mới là người thừa kế của nhà họ Trì.” Cô gái mặc váy màu bạc cong khóe môi, lời nói tràn đầy sự khinh thường.
“Trần Tống Y, nếu cô muốn thì chờ thêm bốn, năm năm nữa, Trì tiểu thiếu gia đến tuổi kết hôn, lúc đó nhớ mà bắt lấy đấy.” Có người lên tiếng trêu ghẹo.
Cô gái mặc váy bạc tên Trần Tống Y, trong nhà mở khách sạn, trên cô ta còn có vài người anh trai chị gái, ở nhà không được coi trọng, thuộc về kiểu người sau này sẽ không được thừa hưởng gia sản.
Nhóm tiểu thư này, cô ta cũng rất vất vả mới chen vào được.

Chỉ là hy vọng mình có thể lộ diện nhiều hơn, tương lai gả vào hào môn, có thể giúp cô ta hãnh diện ở nhà họ Trần.
Thời Anh hoàn toàn bất đồng với cô ta, là đệ nhất danh viện ở thành phố Bách, cũng là đại tiểu thư luôn được cung phụng.

Trần Tống Y thừa nhận, cô ta rất hâm mộ Thời Anh, đồng thời cũng rất ghen tỵ.
Sắc mặt Trần Tống Y biến đổi, nhớ tới diện mạo Trì Dĩ Hàng kia, cũng khôi ngô tuấn tú như anh trai.


Chỉ là còn đang học cao trung (cấp 3), nhỏ hơn cô ta những sáu bảy tuổi, hai người thế nào cũng không có khả năng.
Đám tiểu thư này nói như vậy, thuần túy là lấy cô ta ra để vui đùa.
Cô ta mím môi, sắc mặt rất xấu, không nói gì nữa.
Mà người bên cạnh vẫn còn tiếp tục trêu cô ta, kêu cô ta nỗ lực vào, sau này Trì Dĩ Hàng thừa kế gia nghiệp, nhà họ Trì chính là của cô ta.
Mấy lời nói đùa thế này, ai ai cũng chen vào một câu, chỉ có Từ Mạn Chi không nói một lời.

Cô ta nhìn hành lang kéo dài bên phải, ánh mắt ngưng trọng, sắc mặt âm trầm.
Hành lang bên kia không có gì, chỉ là cuối hành lang có hai phòng nghỉ.
“Nhưng tối hôm nay sao không thấy Thời Anh?”
Trong lúc nói chuyện, có người cảm thấy khó hiểu, quay đầu tìm khắp nơi.
Cô gái đó quay đầu, vừa lúc nhìn thấy một cô gái khác mặc váy đỏ, tự tin dẫm lên giày cao gót, sải bước đi đến.
“Với cái đầu óc bị lừa đá kia, tốt nhất là không nên xuất hiện, bằng không tôi nhất định sẽ đánh gãy chân đồ ngốc đó!”
Cô gái kia nói năng mạnh bạo, từng câu từng chữ như phát ra từ kẽ răng, tiếng giày cao gót đạp lên mặt đất cũng càng ngày càng vang.
Vốn có mấy người đang hứng khởi bàn tán, giờ cũng không dám nói chuyện.
Đường Đường nổi danh nóng nảy, tính tình dễ phát cáu, lúc cô ấy tức giận, ai chọc đến, cô ấy có thể trực tiếp bùng nổ ngay tại chỗ.
Mà giờ hiển nhiên là cô ấy đang tức giận không nhẹ.
Cô ấy đi Mỹ nửa năm, bây giờ đột nhiên trở về, lại hung hãn thế này, khiến người ta không khỏi có cảm giác sắp được xem kịch vui.
Quan hệ giữa Đường Đường và Thời Anh vẫn luôn mơ hồ, phần lớn mọi người nghĩ hai người là đối thủ một mất một còn, là cái kiểu gặp mặt thì luôn nhắm vào nhau.
Cũng có một số ít nói, hai cô là bạn thân với nhau từ nhỏ.
Hiện tại xem ra, quan hệ giữa Đường Đường và Thời Anh, khả năng trước cao hơn một chút.
Dù sao thì với tính tình như Đường Đường, rất ít người có thể làm bạn với cô ấy.
Đường Đường nhìn lướt một vòng, không thấy được Thời Anh, vì thế nhấc chân, muốn tiếp tục đi tìm.
Đi được hai bước, đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, cô ấy dừng chân, quay đầu lạnh lùng nhìn chằm chằm nhóm người này.
“Bớt đâm chọc sau lưng người ta đi, đại tiểu thư nhà họ Thời sao có thể so với bình dân như các cô, lần sau nếu để tôi nghe thấy ai nói nửa câu không tốt về cô ấy…”
“Tôi sẽ cho các cô nhớ đời!”
Từ trước đến nay Đường đại tiểu thư luôn là như thế, mạnh mẽ táo bạo, phóng khoáng thành tính.
Nói mấy câu, hoàn toàn mang khí thế lấn át, một vài cô gái thực sự hoảng sợ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.