Thanh

Chương 40: Giấc Mơ


Bạn đang đọc Thanh FULL – Chương 40: Giấc Mơ


Edit: Nhược Vy
Beta: Quanh
Phòng Thời Anh ở ngay bên phải cầu thang.
Phòng cô ở vị trí tốt nhất, đứng bên cửa sổ là có thể nhìn thấy toàn bộ cảnh sắc trong sân.

Có điều lâu rồi cô không về, cửa sổ trong phòng đóng kín, khiến căn phòng hơi lạnh lẽo ẩm thấp.
Trì Dĩ Khâm trực tiếp mở cửa ra, kéo Thời Anh đi vào, vừa mới tiến vào, anh lập tức đóng cửa lại.
“Rầm” một tiếng, Thời Anh sợ tới mức run lên.
Trì Dĩ Khâm đè Thời Anh lên cửa, hơi cúi người, ánh mắt sắc bén, cứ vậy nhìn thẳng vào cô.
Sức ép quanh thân anh quá lớn, Thời Anh thở cũng không dám thở, cô nín thở, lẳng lặng nhìn Trì Dĩ Khâm trước mặt.
Qua một lúc lâu anh vẫn không nói chuyện.
“Không phải nói… thay quần áo sao?” Rốt cuộc Thời Anh cũng không nhịn được, nhỏ giọng mở miệng, âm cuối nhỏ đến mức không thể nghe thấy.
Mỗi khi Trì Dĩ Khâm lộ ra vẻ mặt như vậy, cô thật sự sợ hãi, là một loại báo hiệu tâm lý.
“Thay gì?” Trì Dĩ Khâm bóp chặt cổ tay cô, giọng trầm thấp.

“Cởi rồi thì không muốn cho em mặc nữa.” Anh cắn vành tai trắng mịn trước mặt.
Bàn tay Trì Dĩ Khâm chu du trên người cô, đầu ngón tay lạnh lẽo, dù trên người còn mặc áo len, cô vẫn rùng mình.
Sau đó Trì Dĩ Khâm chạm đến thứ gì đó, trực tiếp lấy ra, là chiếc hộp Hứa Dục tặng cho Thời Anh vừa rồi.
Trì Dĩ Khâm nhìn thoáng qua, đôi mắt cực kỳ lạnh lẽo, anh cười nhạt một tiếng, trực tiếp ném sang một bên.

Không nghiêng không lệch, lọt vào thùng rác bên cạnh.
“Thời Anh, anh không thích đồ anh ta đưa em.”
Từ giây phút Hứa Dục tiến vào, cùng cô nói chuyện, lại tặng quà cho cô, lửa giận trong lòng Trì Dĩ Khâm cũng bắt đầu bùng cháy.
“Cũng không muốn thấy em cười với anh ta.”
Tâm tư của Hứa Dục, chỉ cần là người có mắt đều có thể nhìn ra.

Ở trước mặt anh, anh ta còn trắng trợn táo bạo như vậy, không phải ỷ vào hai người họ cùng nhau lớn lên, mà thời gian trước đó, không có sự hiện diện của anh sao?
Trong lòng anh khó chịu, rất không vui.
“Sau này em cách anh ta xa chút.” Cô có thể nghe ra được, anh đang đè nén sự tức giận.
Quan hệ giữa Thời Anh và Hứa Dục cũng không tính là thân thiết, dù gì thì đến năm cô bảy tám tuổi, hai người mới quen nhau.
Khi đó nhà cậu đột nhiên có thêm một đứa trẻ, kêu Thời Anh gọi anh họ.
Thời Anh là con một, luôn hâm mộ người khác có thể cùng chơi với anh chị, cho nên nhìn thấy Hứa Dục thì rất muốn chơi cùng anh, quan hệ không tồi.

Chỉ là sau khi lớn lên, những thứ phải cố kỵ cũng nhiều hơn, hai bên dần xa cách nhau, cũng là chuyện khó tránh khỏi.
“Dẫu sao thì anh ấy cũng là anh họ của em.” Thời Anh vẫn không quá hiểu, vì sao Trì Dĩ Khâm đột nhiên tức giận.

Hơn nữa so với tức giận, thế này trông càng giống… Ghen hơn.
“Nhưng anh ta không tự biết mình là anh họ em.” Trì Dĩ Khâm cười lạnh, tiến lên trước một bước, đến gần Thời Anh hơn nữa, “Chẳng lẽ anh ta có tâm tư gì với em, em không nhìn ra được sao? Bởi vì anh là người điếc, ánh mắt tốt hơn, anh nhìn ra được, rõ ràng là anh ta… Thích em.”
Trì Dĩ Khâm tự giễu, mỗi một chữ từ miệng anh, đều tràn ngập sự tự ti khó mà miêu tả.
Từ đầu đến cuối, anh đều không quên chuyện mình là người điếc.

Dù anh trông không khác gì người thường, người khác có thể làm gì thì anh cũng làm được, nhưng anh thiếu tai, thiếu chính là thiếu.
So sánh với người khác, anh vĩnh viễn khuyết thiếu điều này, mà chỗ khiếm khuyết này, dù anh có nỗ lực cỡ nào cũng không thay đổi được.
“Anh ấy thích thì thích, chúng ta mới là vợ chồng.” Thời Anh đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve tai anh, nói nhỏ: “Dù cho không nghe thấy, anh vẫn không thua kém ai.”
Trong lòng Thời Anh, anh là người tốt nhất, ưu tú nhất trên đời.
Trì Dĩ Khâm lại cầm tay cô chặt hơn.
Đôi mắt anh hơi đỏ, cằm bạnh ra, nghĩ đến lời Thời Anh vừa nói, dục vọng chiếm hữu lại càng trỗi dậy.
“Em phải cách xa anh ta chút.” Trì Dĩ Khâm ôm lấy cô, môi dán bên tai, thấp giọng nói: “Thấy anh ta tốt với em, anh không vui.”
“Được.” Thời Anh gật đầu, đồng ý với anh.
Hứa Dục đối xử với cô rất tốt, Thời Anh có thể cảm giác được, chỉ là trước nay chưa từng nói.
Dù gì cũng là anh họ, sau này thường xuyên gặp nhau, cô đoán được cũng phải làm như không biết.

Dẫu sao thì Hứa Dục cũng không phải loại người sẽ làm ra chuyện gì quá đáng.

Giữa hai người họ, còn có quan hệ thân thích ở đó, có một số khoảng cách, mãi mãi không thể nào vượt qua được.
Nhưng hiện tại thấy Trì Dĩ Khâm ghen tuông, thế nhưng Thời Anh lại có chút vui vẻ nho nhỏ.
Khóe môi cô nhếch lên, mang theo nụ cười nhẹ, nhón chân đến gần Trì Dĩ Khâm, nhỏ giọng nói: “Sau này em không để ý đến anh ấy nữa.”
“Chờ về nhà, anh sẽ mua cho em nhiều quà hơn.” Qua một lát, Trì Dĩ Khâm nhìn chiếc hộp bị anh ném đi, đột nhiên nói một câu như vậy.
“Không cần, hôm nay đã mua rất nhiều rồi.” Hôm nay chỉ là mua quần áo cho cô mà đã chất đầy một xe, cô cũng không phải kiểu người cuồng mua sắm, không cần phải mua nhiều như vậy.
“Còn những thứ khác, anh cũng muốn mua cho em.” Trì Dĩ Khâm dừng một chút, nói: “Chỉ cho anh mua thôi.”
Anh có thể nhận thấy, Thời Anh thích đôi hoa tai kia.
Bàn tay anh dần không an phận, Thời Anh muốn lùi ra sau, nhưng sau lưng là cửa, không còn đường lui.
“Em với anh thương lượng… để tối được không?” Thời Anh nhỏ giọng nói, đầu càng lúc càng cúi thấp.

Nhưng cô nói chuyện kiểu này, Trì Dĩ Khâm không có khả năng nghe thấy.
Theo kinh nghiệm mấy ngày qua, một khi Trì Dĩ Khâm bắt đầu, không dây dưa hai ba tiếng đồng hồ là không chịu dừng.
Tuy hai người họ là vợ chồng hợp pháp, nhưng ở nơi này, chưa đến giờ tắt đèn, nói thế nào cũng… Không ổn lắm.
“Dĩ Khâm.” Thời Anh nói lớn hơn một chút, lại kêu tên anh.
Cô có kêu lớn hơn nữa, Trì Dĩ Khâm cũng không nghe thấy, ngược lại nhiệt độ trên người càng ngày càng nóng.
Thời Anh mơ hồ nghe thấy bên ngoài có tiếng bước chân, trong lòng sợ hãi, nhón chân cắn tai Trì Dĩ Khâm.
Trì Dĩ Khâm bị đau, động tác liền ngừng lại.
Lúc này anh mới nhìn Thời Anh.
“Em không cố ý.” Thời Anh yếu ớt giải thích, sau đó chỉ bên ngoài, nói: “Chúng ta ra ngoài trước đi.”
Trì Dĩ Khâm gật đầu, buông cô ra.
Lúc này Thời Anh mới nhẹ nhàng thở phào.
Sau đó cô xoay người muốn ra ngoài, mới vừa chạm đến tay nắm, vành tai đột nhiên xuất hiện cơn đau, cô quay đầu lại, thấy Trì Dĩ Khâm cười như không cười nhìn cô.

“Anh phải cắn lại.” Anh nhẹ nhàng nói.
Đến bây giờ còn so đo cái này với cô.
Thời Anh mếu máo không dám nói gì, đẩy cửa ra ngoài.

Nhưng lúc cúi đầu, cô chạm vào vành tai mình theo bản năng, đáy mắt có ý cười.
Nói anh ấu trĩ… Nhưng cô lại càng thích Trì Dĩ Khâm như vậy.
Anh biết tức giận, chứng tỏ anh là một người bình thường, có máu có thịt.

Cơm chiều qua đi, Trì Dĩ Khâm ở trong phòng Thời Anh, xem ảnh hồi nhỏ của cô.
Bữa cơm vừa rồi không quá vui vẻ, Trì Dĩ Khâm cùng Hứa Dục phân cao thấp, từ trong tối ra ngoài sáng.
Đào Phù cũng nhìn ra, thế nhưng bà lại hướng về Trì Dĩ Khâm, thấy hai người không tiện đối phó nên nói lòng vòng mấy câu, tiễn Hứa Dục ra về.
“Sao Đào nữ sĩ lại thiên vị anh?” Thời Anh ra khỏi phòng tắm, tò mò hỏi.
“Bởi vì em.” Trì Dĩ Khâm nhìn Thời Anh nhỏ bé trong album, khóe môi luôn lạnh lẽo nay lại có ý cười.
“Bởi vì em thích anh, cho nên bà ấy lựa chọn tiếp nhận.”
Đào Phù nói rõ với Trì Dĩ Khâm như vậy.
Bao gồm chuyện tai anh.
Bà nói cho Trì Dĩ Khâm, lúc trước nếu không phải Thời Anh kiên trì như vậy, không khuyên bảo được, người làm bố mẹ như họ sẽ không đồng ý.

Một cô gái, vì một người không quen biết, mạo hiểm lớn như vậy, thậm chí vùi lấp tất cả con đường còn lại của mình, lựa chọn anh.
Đào Phù nói, bà chưa từng thấy Thời Anh bởi vì một việc mà kiên trì đến thế.
Trước đây cô luôn rất nghe người lời người nhà.

Nhưng lần này chẳng những không nghe lời, còn lấy chuyện nhà ra để nói dối.
Có đôi khi, bà thật sự không hiểu vì sao cô lại cố chấp như vậy.
Vừa dứt lời, Thời Anh ôm lấy cổ Trì Dĩ Khâm từ phía sau, đè toàn bộ trọng lượng lên người anh, cằm gác trên vai anh.
“Em thật sự thật sự rất thích Dĩ Khâm.” Thời Anh nhỏ giọng nỉ non, biết anh không nghe thấy, cô vẫn nói.
Cô cọ cọ cổ anh như một con mèo, đầu tóc vừa sấy mềm mại, quét qua cổ anh, khiến cả người anh râm ran.
Trì Dĩ Khâm ngơ ngẩn, yết hầu chuyển động.
“Cho anh xem thứ này.” Thời Anh nói, vẫn ghé vào lưng Trì Dĩ Khâm không chịu dậy, cố gắng hướng về trước, kéo ngăn kéo trước mặt anh.

Trong ngăn kéo có vài cuốn sổ.
Thời Anh lấy sổ ra, để trước mặt Trì Dĩ Khâm, mở ra cho anh xem.
Bên trong có rất nhiều hình vẽ, vừa nhìn thì thấy hơi kỳ lạ, nhưng nhìn kỹ, vẫn có thể nhìn ra một ít.
Đó là một người đàn ông, vẻ mặt lạnh lùng, ngũ quan chìm trong bóng tối, không thấy rõ ràng.
Có thể nhìn ra là người vẽ tranh rất nỗ lực, chỉ là bức vẽ không được đẹp lắm.
“Trước đây em nằm mơ thấy, sợ mình sẽ quên đi, cho nên vẽ lại hết.” Thời Anh giở sang một trang khác.
“Còn nhiều lắm, lần nào nằm mơ em cũng vẽ lại.

Cho nên… Em thật sự thật sự rất thích anh, thích rất nhiều năm.”
Chuyện như vậy, khả năng có người sẽ không tin, nhưng cũng may Thời Anh kiên trì.
“Anh có một người vợ thế này, phải quý trọng đấy.” Thời Anh mím môi, nói: “Không dễ có đâu.”
Trong lúc Thời Anh nói chuyện, Trì Dĩ Khâm không hề có động tĩnh.
Thời Anh nhíu mày, đang nghi hoặc, Trì Dĩ Khâm đột nhiên kéo tay, để Thời Anh ngồi lên đùi anh.
Thời Anh cả kinh, ôm lấy cổ anh theo bản năng.
Tay Trì Dĩ Khâm vòng ra sau lưng cô, dùng chút lực, vây cô trong ngực mình, bao lấy chặt chẽ.
Thời Anh cũng sợ mình ngã xuống, cô thu chân, vùi cả người mình vào ngực Trì Dĩ Khâm, rất không khách sáo đè toàn bộ trọng lượng của mình lên người anh.
“Xin lỗi.” Trì Dĩ Khâm cúi đầu, mở miệng, tràn đầy áy náy.
Anh đang vì thái độ ban đầu của mình mà xin lỗi.

Khi đó, anh thật sự cho rằng Thời Anh không có ý tốt, đề phòng cô khắp nơi.

Cõi lòng cô ngập tràn chờ mong, mà thái độ của anh lại cực kỳ ác liệt.
Bản thân là cái dạng gì, chính anh cũng biết, ngay cả người nhà cũng không chịu nổi, huống gì Thời Anh là một người xa lạ như vậy.
Nhưng cô vẫn ở bên cạnh anh, chưa bao giờ rời đi, cũng chưa bao giờ vì thái độ của anh mà lùi bước.

Có thể thấy được, vì anh, cô phải chịu rất nhiều uất ức.
“Không có.” Thời Anh lắc đầu, trên mặt luôn nở nụ cười, không thèm để ý, nói: “Anh với em, vĩnh viễn không cần nói xin lỗi.”
“Trước đây em thích anh, là do em tự nguyện, nhưng anh có thể thích lại em, em thật sự rất vui.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.